Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 240: Bị đánh 3

Bởi vì bị hai người đe dọa, mỗi lần Lâm Uyển qua bên đó chị dâu cả đều tránh trong phòng vờ như không có nhà, Lâm Uyển không muốn để cho cô ta khó xử nên cũng giả vờ không biết. Chị dâu hai nói với cô chị dâu cả không phải cố ý trốn tránh mà là thật sự sợ vậy mẹ xúi giục anh cả Lục phát cáu.
Chị dâu hai còn nói cho cô, bởi vì Lục Minh Lương đến nhà mới của cô chơi bị Lục Bão Nhi cáo trạng, bà Lục với Lục Tâm Liên còn đánh chửi cậu bé. Nhưng mà Lục Minh Lương là đứa bé bướng bỉnh, hai người đó càng đánh cậu nhóc, cậu nhóc lại càng không phục rồi lại càng phải đến nhà Lâm Uyển chơi.
Lâm Uyển nhìn thấy trên cánh tay và trên lưng của Lục Minh Lương có dấu bị đỏ, cô cố ý đi hỏi đại đội, bọn họ nói thật sự không quản được bà nội đánh con cháu, đàn ông đánh vợ. Chuyện này có nghĩa là, trừ khi đó là một cuộc mâu thuẫn gia đình liên lụy đến sống chết, bọn họ thật sự không muốn lo chuyện nhà người ta.
Thanh quan khó xử quan việc nhà mà, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, người ngoài rất khó nhúng tay vào.
Lâm Uyển đã hiểu, đại đội mặc kệ chuyện hai mẹ con nhà kia với anh cả Lục ức hiếp chị dâu cả Lục, nhưng nếu như chị dâu cả ức hiếp ngược lại mấy người kia thì bọn họ cũng mặc kệ!
Thế nhưng anh cả Lục là đàn ông, muốn ức hiếp anh ta không dễ dàng như vậy, có thể thử đuổi đi.
Lúc tu sửa con kênh anh ta không ở nhà, trong nhà đừng nói yên tĩnh biết bao nhiêu.
Muốn đối phó với anh cả Lục thì phải đuổi anh ta ra ngoài, không thể giữ anh ta ở trong nhà, dưới mí mắt không dễ trị.
Dù sao anh ta ngoại trừ đánh vợ cũng không có phạm chuyện khác, mà có chút chuyện dân đánh vợ này không kiện quan không xử, thậm chí dân có kiện thì cũng chỉ làm chủ giáo dục lại, không thể là vì chuyện này mà bắt giam lại, dù sao cũng là một sức lao động nuôi già trẻ trong nhà mà.
Mẹ Lâm nhắc nhở cô: “Dọn dẹp ít đồ đi, chúng ta đi đó thăm hỏi một chút.” Ngoại trừ ngày đó gặp mặt lúc đưa gả con gái, đây là lần đầu tiên mẹ Lâm nghiêm túc tới cửa, đương nhiên phải qua thăm hỏi nhà thông gia, nếu không sẽ để con gái bị đàm tiếu.
Lâm Uyển: “Đi.”
Cô còn nhớ rõ Lục Minh Lương mấy ngày trước sáng chiều gì cậu bé cũng mượn chuyện đến đưa thảo dược đến nhìn thử, thấy thím ba là lại hỏi sao em trai Tiểu Quang còn chưa về nữa, cậu bé nhớ em trai.
Cô nhìn Tiểu Minh Quang đi tới đi lui bên ngoài bèn ra ngoài xoa xoa đầu cậu bé: “Con trai, đây là nhà mới của chúng ta. Có thích không?”
Tiểu Minh Quang gật đầu, cười hi hi ôm lấy chân cô tỏ vẻ thích vô cùng.
Lâm Uyển bèn nói với cậu bé một lát nữa anh Minh Lương sẽ đến tìm cậu chơi, cô sẽ làm nấu ngô cho hai nhóc ăn.
Lúc này bắp ngô dưới ruộng còn còn chưa chín lắm, vừa vặn ăn non. Đương nhiên, đại đội không nỡ ăn, tất cả đều phải thật chín mới thu hoạch, nhưng mà trồng cây sẽ luôn có những thành phần bị ngã rạp, mấy cái đó sẽ được gộp lại phân chia.
Lâm Uyển và bác sĩ Kim được chia cho một ít, một phần nấu lấy, còn một ít đúng lúc cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm.
Cô tách hạt ngô xuống rồi trộn lẫn với bột mì, sau đó cho vài giọt dầu vào nồi, múc hai muôi đường trắng vào cho hòa tan ra, như vậy là có thể làm hạt bắp ngô được keo lại.
Để một lúc là được, mùi thơm ngào ngạt, Tiểu Minh Quang ăn đến đôi mắt to cũng nheo lại, cậu bé lập tức bưng khay cơm nhỏ cho mọi người cùng nhấm nháp.
Mẹ Lâm cắn tượng trưng một ngụm nhỏ: “Ăn ngon thật.”
Lâm Uyển ăn một miếng, cười nói: “Thích ăn thì sau này mẹ làm nữa cho con.”
Tiểu Minh Quang lại bưng cho mấy người Lục Chính Đình ăn, bọn họ ngay cả nếm cũng không nỡ nếm, chừa cho cậu bé ăn. Cậu bé bưng khay đi một vòng, mọi thứ thật kỳ quái mà, ai cũng bảo ăn ngon ăn ngon nhưng không ai ăn cả. Cậu bé quyết định đi tìm anh Minh Lương, ngồi ăn cùng với mấy anh chị, đảm bảo miệng lớn của bọn họ sẽ ăn đến ngon ngọt.
Cậu bé vỗ vỗ khay nhỏ chỉ về phía nhà cũ, ra hiệu với Lâm Uyển muốn đi tìm anh trai.
Lâm Uyển nhìn sắc trời: “Đi thôi, cùng đi đi.” Cô cầm theo mười quả trứng gà và mang theo hai gói mì trong túi vải.
Cô đi nói với mấy người Lục Chính Đình một tiếng, khoa tay hỏi anh có muốn đi không.
Lục Chính Đình di chuyển xe lăn: “Đi thôi.” Anh đương nhiên muốn đi theo cô.
Chu Tự Cường không chịu đi, ngoại trừ Lục Chính Đình anh ta chán ghét kia toàn bộ người của cái nhà đó. Nhìn bóng lưng bọn họ đi, Chu Tự Cường buồn bực: “Em gái làm vẻ như vậy anh có hiểu ý gì không?”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận