Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 600: Phiên ngoại 6

Rất dễ nhận thấy anh đã dùng sức lớn hơn trước đây.
Nhưng cảm giác của anh sẽ không sai, rõ ràng anh không dùng sức.
Khi hai người về nhà, ba bé trai đã nấu cơm xong, hấp cơm, canh cá dưa chua, lại thêm thịt kho tàu, và món rau khác.
Lâm Uyển hít hà: “Oa, thơm quá.”
Khi ăn cơm, Lục Minh Quang và Lục Nhất nhạy bén phát hiện ra cha bọn trẻ có điểm không đúng. Tuy rằng bình thường Lục Chính Đình khá im lặng ít nói, nhưng vẫn sẽ nói vài câu với bọn trẻ, hơn nữa anh cũng sẽ thi thoảng nhìn Lâm Uyển với ánh mắt dịu dàng không nói nên lời.
Nhưng hôm nay, anh vẫn nhìn Lâm Uyển như cũ, nhưng lại không nói chuyện với bọn trẻ, hơn nữa số lần nhìn cô có hơi quá nhiều, vừa rồi, anh gắp một miếng cá, vậy mà lại quên ăn, cứ rũ mắt nhìn chằm chằm Lâm Uyển.
Hai đứa trẻ cảm thấy anh không đúng.
Lục Minh Lương phát hiện ra sau, nhìn bọn họ: “Hôm nay nấu không ngon sao? Sao các em đều không ăn?”
Lâm Uyển cười đáp: “Đương nhiên ngon rồi, thím ăn đến không có thời gian để nói chuyện đây này.”
Lục Chính Đình và hai đứa con trai cũng bắt đầu ăn cơm như không có chuyện gì.
Sau khi ăn cơm, màn đêm cũng buông xuống, Lâm Uyển và Lục Chính Đình vẫn đi dạo như cũ. Còn Lục Minh Quang thì gọi anh trai và em trai cùng nhau bàn chuyện.
Lục Minh Lương ngạc nhiên hỏi: “Chú ba không đúng sao? Sao anh không nhìn ra được?”
Cậu bé cảm thấy chú ba hoàn toàn bình thường, nào có chỗ nào không đúng? Minh Quang và em trai cũng đa nghi quá rồi thì phải?
Lục Minh Quang: “Trước đây cha em không như thế, hôm nay trở về có hơi khác.”
Lục Nhất gật đầu, cha vừa về đã ôm mẹ, rõ ràng là không bình thường. Tuy rằng trước đây cũng ôm, nhưng sẽ lén tránh tầm nhìn của bọn trẻ, rõ ràng hôm nay có vấn đề, thêm nữa cha và mẹ ra ngoài tản bộ, sau khi trở về vấn đề lại càng lớn hơn, ánh mắt của cha có hơi khác thường, hơn nữa còn bắt đầu ngây người.
Ngây người đó, làm sao loại chuyện này lại xuất hiện trên người cha được?
“Các anh, bình thường người ta sẽ ngây người khi nào?”
Lục Minh Lương: “Có tâm sự, lần trước anh nghe thím tư và chú tư cãi nhau, thím tư nói chú tư không yên lòng, nhất định là nghĩ đến người phụ nữ khác.”
Tầm nhìn của hai anh em Lục Minh Quang và Lục Nhất lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Minh Lương, khiến cậu bé sợ run cầm cập.
Lục Minh Lương có hơi không hiểu cho nên mới nhìn bọn họ, giống như một chú husky ngốc nghếch.
Lúc nhỏ Lục Minh Lương cũng là một đứa trẻ lanh trí, thông minh lanh lợi, nhưng cùng với tuổi tác lớn dần, sau khi tiến vào thời kỳ thanh xuân, độ linh hoạt của đầu óc cũng bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, hơn nữa vì Lục Minh Lương và Lục Nhất quá thông minh, ngược lại cũng làm nổi bật vẻ thành thật và chân chất của cậu bé hơn hẳn.
“Sao thế?” Lục Minh Lương sờ mặt: “Anh nói sai gì sao?”
Lục Nhất lắc đầu: “Anh, chú tư còn nghĩ đến người phụ nữ khác nữa sao?”
Cụ thể nghĩ đến phụ nữ khác là chuyện gì thì Lục Nhất không biết, nhưng khi các bà các ông trong thôn tụ tập nói chuyện, khó tránh khỏi sẽ nói đến một vài chuyện cấp hạn chế, trẻ nhỏ nghe thấy nhưng cũng không hiểu là chuyện gì, cũng là chuyện bình thường.
Ví dụ như Lục Nhất không biết nghĩ đến người phụ nữ khác là chuyện gì, nhưng cậu bé biết một người đàn ông đã kết hôn, có vợ có con mà còn nghĩ đến người phụ nữ khác là chuyện không tốt, chứng minh anh ta muốn bắt cá hai tay, đây là một loại phản bội.
Loại chuyện này xung quanh cũng có, đàn ông nhà ai tốt với người phụ nữ khác, về nhà đòi ly hôn, thì phụ nữ nhà đó sẽ ra sao.
Các xã viên nói xuyên tạc, trẻ nhỏ cũng nghe được không ít.
Về phần có phải chú tư phản bội gia đình anh ta hay không, Lục Nhất không biết cũng không quan tâm, dù sao chú tư và thím tư làm việc ở huyện, cậu bé cũng không hiểu cho lắm.
“Anh, nếu là như vậy, vậy phải làm sao?” Lục Nhất nhìn Lục Minh Quang, nếu như cha cũng tốt với người phụ nữ khác, vậy phải làm sao?
Lục Minh Quang: “Chuyện không có chứng cứ, đừng nếu như.”
Lục Minh Lương: “Các em đừng nói lung tung, ai tốt với phụ nữ khác, chứ chú ba không có khả năng đâu.”
Lục Nhất gật đầu: “Em cũng cảm thấy cha sẽ không.”
Lục Minh Quang liếc mắt nhìn bọn họ: “Em nói cha có sao?”
Lục Minh Lương gãi đầu, cười ha ha: “Anh chỉ nói tình trạng có khả năng ngây người, chứ không nói chú ba nhất định như thế. Anh cũng không thể đoán được chú ba nghĩ gì.”
Xưa nay chú ba không nói nhiều, cũng không thích nói đùa với trẻ con, đặc biệt là sau khi thăng chức, công việc bận rộn, người gặp được cũng nhiều, khiến khí chất của chú ba càng ngày càng lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận