Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 375: Họp

Lâm Uyển căn bản không muốn đưa bọn họ đi họp, người ta có thông báo mời bọn họ đâu, đưa đi làm gì, lại còn phải sắp xếp ăn uống, phiền phức biết bao.
Đến ngày đi họp, cô và Lục Chính Đình ăn sáng xong thì xách túi và bình nước cùng nhau cưỡi ngựa lên công xã.
Người đến họp có người đi bộ, có người đạp xe đạp, chỉ có một nhà cưỡi ngựa.
Không ít người ngưỡng mộ bọn họ, bởi vì gia súc và đất đai đều thuộc về nhà nước, không ai có thể tự nuôi gia súc, càng đừng nói đến ngựa. Hơn nữa, nuôi ngựa cũng cần có cỏ và thức ăn, một con ngựa một năm ăn hết mấy trăm cân đồ ăn.
“Bác sĩ Lâm, văn thư Lục.” Mọi người sôi nổi chào hỏi bọn họ.
Bởi vì Lâm Uyển thường hay cưỡi ngựa đi khám bệnh, mấy bác sĩ chân trần ở các đại đội khác rất quen thuộc với cô, được cô chỉ dẫn không ít kiến thức, phần lớn đều rất khâm phục cô.
Lâm Uyển trả lời từng người một, mọi người cùng nhau đi vào phòng họp của công xã.
Viện trưởng Vương Thịnh Vận của viện y tế đứng ở cửa nhìn quanh, nhìn thấy Lâm Uyển thì vui vẻ vẫy tay chào.
Lâm Uyển bước thật nhanh đến bắt tay với Vương Thịnh Vận: “Cô mang thai, sức khỏe vẫn tốt chứ?”
Vương Thịnh Vận cười đáp: “May mà cô kê cho tôi mấy đơn thuốc, hiện tại không nôn, ăn ngon ngủ ngon.”
Vì do sức khỏe của Vương Thịnh Vận nên sau khi mang thai không được ổn cho lắm. Lúc mới bắt đầu thì nôn thốc nôn tháo xây xẩm mặt mày, triệu chứng mang thai nghiêm trọng, suýt nữa vì thế mà từ chức viện trưởng.
Lúc Lâm Uyển lên công xã họp tiện đường bắt mạch cho bà ta, rồi làm theo phương thức trong sách y của hệ thống. Vương Thịnh Vận dùng thuốc của Lâm Uyển xong thì thấy tốt hơn, vượt qua được ba tháng đầu, sau này thì từ từ ổn định lại. Vốn dĩ bà ta đã khâm phục Lâm Uyển, nay lại vừa khâm phục vừa cảm kích, có chuyện tốt lập tức nhớ tới cô.
Nói chuyện mấy câu thì bọn họ vào phòng họp.
Lần này ban y tế huyện họp trước, trong cuộc họp có hai nội dung chủ yếu. Một là tuyển chọn những bác sĩ chân trần lên bệnh viện huyện học tập sâu hơn, hai là phát triển sinh tốt nuôi tốt, đề xuất kết hôn muộn và sinh muộn, khuyến khích các xã viên sử dụng biện pháp tránh thai, quan trọng là đeo vòng tử cung cho phụ nữ, cũng là khuyến khích những phụ nữ đã sinh ba con thắt ống dẫn trứng.
Lâm Uyển thầm nghĩ đây là sự chuẩn bị cho kế hoạch hóa sinh đẻ trong tương lai.
Các bác sĩ ở công xã đi lên bệnh viện huyện tập huấn chia làm 3 đợt, mỗi đợt nửa tháng đến hai tháng, khoảng tầm đến tháng chạp là kết thúc.
Lâm Uyển được chọn đi trong đợt đầu tiên, các bác sĩ đi tập huấn hoàn toàn miễn phí, ở ký túc xá miễn phí, tiền ăn uống cần phải tự chi trả. Thường thì đưa lương thực đến kho quản lý lương thực để đổi lấy phiếu lương thực, rồi đến nhà ăn bệnh viện đổi lấy phiếu cơm và phiếu thức ăn.
Vương Thịnh Vận cười nói: “Tôi giúp cô xin tài trợ từ công xã rồi, mỗi ngày nhận một cân phiếu lương thực, trợ cấp một phiếu thức ăn một hào.”
Lâm Uyển kinh ngạc đáp: “Chị Vương, thế có ổn không?”
Vương Thịnh Vận: “Đương nhiên là ổn, đấy là tài trợ, chẳng qua không phải ai cũng có.”
“Thế thì cảm ơn chị Vương nhiều.” Lâm Uyển đương nhiên là sẽ đón nhận, thời này tiền và lương thực trân quý biết bao nhiêu.
“Tôi nói cho cô nghe này, đồ ăn ở bệnh viện huyện khá ngon đấy, ngày đông bọn họ có miến trộn thịt với cải thảo, có lúc còn có mì om thái lát, thơm lắm luôn. Tôi dạy cho cô một chiêu, có đồ ăn ngon thì gọi thêm một phần, trời lạnh này không hỏng đâu, hôm sau đặt lên bếp lò thì lại thơm như hôm trước.”
Vương Thịnh Vận nói cho Lâm Uyển nghe về những chuyện cần chú ý ở bệnh viện huyện, ai là người dễ đối phó, ai là người khó đối phó vân vân.
“Dù sao cô cũng không muốn ở lại bệnh viện huyện, không cần chịu tủi thân mà nịnh bợ bọn họ, bản thân cảm thấy thoải mái thì cứ thế mà làm.” Đôi khi có việc cần cầu người, khó tránh khỏi việc bị người khác nắm thóp, phải nhìn sắc mặt người ta, bị cản trở mọi điều. Nếu như không có nhu cầu về lợi ích, đương nhiên không sợ.
Bất luận là lúc nào, quan hệ giữa người với người trong đơn vị nhà nước đều phức tạp nhất, khó đối phó nhất. Ai nấy đều có tính toán riêng, tin đồn lặp đi lặp lại thì sẽ thành sự thật, rất khó cân bằng.
“Cảm ơn chị Vương nhiều, tôi đều nhớ cả rồi, có gì không hiểu tôi sẽ tới hỏi chị.” Lâm Uyển liên tục nói cảm ơn.
Bên này họp xong, thì bên Lục Chính Đình còn có cuộc họp nhỏ với các nhân viên công tác trong ban y tế, Lâm Uyển bèn đi ra hành lang đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận