Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 216: Giả bệnh 3

Lâm Uyển đẩy ngã bà ta, sắc mặt sầu lo, trong giọng nói mang theo nức nở: “Mẹ à mẹ đừng sợ, con chắc chắn sẽ không để mẹ chết đâu!”
Mơ đi, tôi sẽ thành toàn cho bà!
Mấy người ông Lục và chị hai Lục, anh cả Lục còn muốn ngăn cản lại bị Lục Trường Quý và Lục Trường Phát quát bảo dừng lại: “Người ta bận chữa bệnh mấy người đừng có mà quấy rối!”
Họ cũng sử dụng các loại thảo mộc chữa bệnh thấp khớp của Lâm Uyển, loại thảo dược này rất hiệu quả! Mà cô lại còn dẫn đầu đại đội diệt ruồi, muỗi, rệp vân vân... đúng là một bác sĩ tốt có trách nhiệm!
Lâm Uyển nhân cơ hội đó đặt một cây kim khác vào huyệt nội quan trên cổ tay phải của bà Lục rồi la lên: “Đừng cử động, cây kim mà bị gãy trong cơ thể sẽ chảy theo máu đến khắp nơi. Nếu nó chạm tới trái tim là xong đời.”
Cô vừa nói thế đám người anh cả Lục lập tức như bị người ta niệm thần chú đứng hình.
Động tác của Lâm Uyển có bao nhanh chứ, tốc độ tay của cô thế mà rất chuyên nghiệp, nhận huyệt rất chuẩn không hề do dự đâm vào bà Lục.
Kỹ thuật châm cứu của Lâm Uyển rất thuần thục lão làng, khiến cho bệnh nhân không có cảm giác gì lúc châm kim, cũng sẽ không đau, hiệu quả đúng chỗ thì sẽ cảm thấy ê ẩm sưng, chỉ hơi âm ỉ.
Nhưng khi cô châm cho bà Lục cũng không phải vì chữa bệnh, không những đau mà còn đau gấp đôi.
Bị châm kim đó!
Giờ khắc này Lâm Uyển như hóa thân thành Dung ma ma, làm bà Lục quỷ khóc sói gào.
Mấy người Lục Tâm Liên khóc lóc hô hào muốn lên ngăn cản, Lâm Uyển rống lên: “Tôi đang cứu chữa cho mẹ chồng mà các người làm cái gì vậy? Làm trễ nải việc chữa bệnh thì các người chịu trách nhiệm à? Nếu như trị không hết, tôi móc tim mình thay cho bà cụ, các người, ai làm được?”
Thấy dáng vẻ cô như thế Lục Chính Hành bèn cưỡng ép đẩy anh cả Lục ra, Lục Trường Phát cũng bảo những người khác lui ra ngoài, đừng ở trong phòng làm trì hoãn Lâm Uyển chữa bệnh.
Lục Tâm Liên và chị hai Lục không chịu đi lại bị ép đẩy lên nhà chính.
Lục Trường Phát cùng Lục Trường Quý còn khen cô: “Bác sĩ Lâm đúng là có một tinh thần của lương y, vừa hiếu thuận lại vừa có y thuật tốt, thật sự là một người tốt!”
Mấy người Lục Tâm Liên với anh cả Lục tức muốn hộc máu, bọn họ nhìn nhau oán trách đối phương sao lại không bảo vệ bà cụ cho tốt, vậy mà lại để Lâm Uyển đến gần.
Trên giường, bà Lục bị quấn lại la hét thảm thiết:
“Á —— Sắp chết mất!”
“Á —— Đau chết mất!”
“Á —— Để tao chết đi!”
“Á —— Cứu mạng!”
Cứu mạng? Tôi đang ở ngay đây cứu mạng bà này, bà còn gọi ai vậy?
Chỉ trong chốc lát lát Lâm Uyển trơn tru đâm bà Lục thành một con nhím!

Những chiếc kim này không hoàn toàn dùng để châm cứu, còn có thể dùng để lấy máu, tương đối thô, còn có loại là châm cứu vùng da dày.
Lâm Uyển lấy toàn bộ ra dùng.
Bà Lục khóc đến tê tâm liệt phế.
Lâm Uyển an ủi bà ta: “Mẹ đừng sợ, con sẽ không để mẹ chết đâu. Có phải mẹ bắt đầu có sức không, trái tim đập thình thịch? Vậy là có hiệu quả rồi. Sau này mỗi ngày sáng chiều tối châm một lần, đảm bảo trái tim sẽ không sao đâu.”
Lục Trường Phát và Lục Trường Quý ở nhà chính liên tục gật đầu: “Bác sĩ Lâm làm tốt lắm! Y thuật cao siêu!”
Bọn họ không khác gì được bơm thuốc trợ tim vào, trong nhà có một bác sĩ y thuật cao minh, đó chính là thuốc an thần của mọi người, nếu mình cũng có bệnh, vậy Lâm Uyển chắc chắn cũng có thể chữa khỏi.
Sau đó hơn mười phút, Lâm Uyển rút châm ra, bà Lục lại chịu tội một phen.
Bà Lục tưởng chừng như chết đi sống lại.
Lâm Uyển còn dùng giọng nói lẩm bẩm chỉ bà ta mới nghe thấy: “Ai nha, vừa rồi mẹ giãy dụa kịch liệt quá, hình như gãy hai cái ở trong rồi.”
“Oa ――” Bà Lục lại bắt đầu khóc.
Chờ Lâm Uyển rút hết châm ra, đám người Lục Tâm Liên, anh cả Lục vọt vào.
Anh cả Lục muốn ném Lâm Uyển ra ngoài, lại bị Lục Chính Đình chờ ở bên giường giữ cổ tay, Lục Chính Đình dùng sức, đau đến mức anh cả Lục á một tiếng.
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Bác sĩ chữa bệnh anh đừng lộn xộn, dù là làm tổn thương đến bác sĩ hay mẹ cũng không tốt.”
Cánh tay anh cả Lục đau đến độ không nâng dậy nổi, mồ hôi lạnh úa ra, Lục Chính Đình mới buông anh ta ra.
Vẻ mặt Lâm Uyển vui sướng: “Mẹ không sao rồi, châm cứu thêm mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn khỏe lại.”
Bà Lục sợ tới mức gào to một tiếng: “Tôi khỏe lắm, không cần châm cứu, không cần châm cứu!”
Lục Tâm Liên thấy bà ta không nhịn nổi thì biết sắp thành lại bại, Lâm Uyển này, quá xấu xa! Tức chết cô ta!
Đám người Lục Trường Quý, Lục Trường Phát vui vẻ đều vỗ tay: “Vậy là khỏe rồi, chuyện tốt, bây giờ không cần lo lắng.”
Lâm Uyển buồn bã nói: “Trái tim của bà cụ không ổn, châm cứu thêm vài ngày nữa, một ngày ba lượt, cũng không thể bỏ dở nửa chừng, nếu không sẽ nghiêm trọng hơn.”
Tất cả mọi người đều khuyên bà Lục: “Thuốc đắng dã tật, châm cứu chữa bệnh, đau thì đau, không sao cả.”
Bà Lục: Con mẹ nó, các ông không đau đương nhiên không sao, nhìn cả người tôi đều là lỗ kim đây này, hu hu hu…
Thấy bà ta không chết được, đám người Lục Trường Phát lại dặn dò vài câu rồi vô cùng vui sướng rời đi.
Trên đường Lục Chính Hành nghi hoặc nói: “Thím thật sự bị bệnh sao?”
Lục Trường Quý: “Chuyện đó còn giả bộ được à, bác sĩ Kim cũng nói bệnh tim rất nghiêm trọng.”
Lục Chính Hành: Sao mình nghe mấy đứa nhỏ Lục Minh Lương nói thầm, liên tiếp mấy ngày ngẩng đầu lên trời cả đêm không ngủ, không biết bà ta bận rộn cái gì.
Đợi bọn họ đi rồi, bà Lục sầu muốn chết, còn phải mỗi ngày châm cứu cho bà ta ba lần, đây là muốn khiến bà ta đau đến chết tươi à.
Lục Tâm Liên: “Mẹ, mẹ cũng thấy rồi, cô ta ác độc cỡ nào. Nếu không ở riêng, chúng ta đều phải chết trong tay cô ta.”
Bà Lục: “Vậy làm sao bây giờ.”
Chị hai Lục đã không muốn ở chung với bọn họ nữa, Lâm Uyển thật là đáng sợ, động tác đó lưu loát mạnh mẽ, quá kinh hãi!
Lúc này Lâm Uyển đi vào tùy ý liếc mắt nhìn cô ta một cái, chị cả Lục bị nhìn thấy run rẩy một hồi, giống như tiếp theo sẽ châm cứu ở trên người mình vậy.
Cô ta lập tức nói: “Nếu mẹ hết bệnh rồi, vậy chị đi về trước.”
Lục Tâm Liên: “Chị hai, mẹ còn chưa quá khỏe, ngày mai chị tranh thủ thời gian đến nhé.”
Chị hai Lục đáp qua loa rụt chân vội chạy, giống như có quỷ đuổi theo.
Thấy chị hai Lục bị dọa chạy đi, Lâm Uyển cười cười, nói với đám người bà Lục: “Mẹ hết bệnh rồi con cũng an tâm, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải châm cứu.”
Cô đẩy Lục Chính Đình đi rửa mặt, trước tiên cô đi tìm chị dâu cả chị dâu hai trò chuyện.
Đêm đã khuya, Lục Minh Lương lại không ngủ được, đang ôm bụng muốn cười mà không dám cười, bèn chui vào trong chăn cười.
Ha ha ha ha ha ha.
Cậu bé lộ đầu ra: “Thím ba, thím thật lợi hại!”
Mắt Lâm Uyển cong cong: “Ai bảo không chịu sống cho tốt chứ, phải trừng trị bà ta thôi.”
Cô nói với chị dâu cả chị dâu hai: “Lục Tâm Liên trở về không làm việc à?”
Hai chị dâu thở dài, em dâu ba không ở nhà, sao cô ta có thể làm việc chứ?
Lâm Uyển: “Ngày mai bắt đầu, cô ta không làm việc các chị cũng không cần đi làm, mọi người cùng nhau miệng ăn núi lở.”
Hai chị dâu không nỡ, không làm việc thì không kiếm được công điểm, trong nhà còn có đứa nhỏ phải nuôi nữa, hơn nữa làm nhang muỗi có thể kiếm thêm công điểm, các cô không nỡ nghỉ.
Lâm Uyển: “Các chị không phát hiện sao, cô ta chính là không biết xấu hổ. Không chỉ ức hiếp mà còn chơi xấu, cô ta ăn chắc các chị sẽ không vô lại hơn cô ta.”
Lục Tâm Liên là kiểu người lao động tập thể tôi chính là không làm đó, dù sao các người sẽ đi làm thôi, nếu các cô mặc kệ, đứa nhỏ đi theo chịu đói, các cô có thể nhẫn tâm sao?
Cô ta đánh cược mấy bà chị dâu không đành lòng.
Chị dâu cả chị dâu hai thấy Lâm Uyển làm chỗ dựa cho các cô, mà đám người ông Lục cũng không dám làm sao với Lâm Uyển, bọn họ cũng an tâm hơn. Lâm Uyển không ở nhà, hai cô thật sự nơm nớp lo sợ.
Lâm Uyển trở về phòng, nghe phòng phía đông nói nhỏ, thì biết bọn họ không có ý tốt, đợi mà xem, lúc này đây không trừng trị bà Lục chịu phục, cô sẽ không họ Lâm!
Bà Lục bị kiềm giữ, người khác cũng không nhấc nổi sóng gió.
Không ai bảo vệ làm chỗ dựa, Lục Tâm Liên tính là cái gì? Bảo cô ta làm việc thì làm việc, bảo cô ta đi gánh phân người thì phải đi gánh phân người!
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Lâm Uyển đang ngủ say, bị tiếng khóc ở phòng phía đông làm bừng tỉnh.
Cô thức dậy, Lục Chính Đình cũng tỉnh, Lâm Uyển vỗ anh ý bảo mình đi xem.
Cô nhanh nhẹn mặc quần áo, giẫm giày vải, chợt nghe thấy phòng phía đông có người cạch cạch kéo cửa ra, Lục Tâm Liên đi ra khóc ròng nói: “Không thấy mẹ, mẹ, mẹ ơi mẹ đi đâu vậy?”
Mẹ nó, bà Lục như vậy là bị dọa tới chạy rồi?
Lâm Uyển mở cửa: “Chạy rồi?”
Lục Tâm Liên tức giận đến mức không biết nói gì, còn phải giả vờ giả vịt: “Đều tại cô, khiến mẹ sợ tới mức cả đêm không dám ngủ, bây giờ không biết đi đâu. Nếu mẹ có gì không hay xảy ra, tôi liều mạng với cô.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận