Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 187: Sốt rét

Bác sĩ Kim: “Cô đi đi, sau đó nhớ nói một tiếng với đại đội, tôi dẫn bệnh nhân lên bệnh viện huyện.”
Đi bệnh viện huyện mất tầm nửa ngày, anh ta sợ bọn trẻ không chịu nổi nhưng không thể không quản được.
Người dưới nông thôn thường gọi bệnh sốt rét là bị sốt, muỗi hút máu bệnh nhân bị sốt rét, nó hút luôn cả vi trùng sốt rét của người bệnh vào cơ thể. Vi trùng sốt rét sẽ trải qua quá trình phân chia sau đó thông qua việc đốt người khác để truyền bệnh. Loại bệnh này tới rất mau mà lúc phát bệnh cũng rất đáng sợ, sẽ sốt cao, rét run, thậm chí co quắp hôn mê, còn có khả năng dẫn đến các triệu chứng như tiêu chảy, nôn mửa, tiểu tiện ra màu đen, trẻ con mà phát bệnh thì còn nguy hiểm hơn.
Bây giờ phổ biến dinh dưỡng cho người không đầy đủ, tố chất cơ thể kém, một khi mắc bệnh thì rất dễ ảnh hưởng đến tính mạng, nhất là trẻ nhỏ.
Lâm Uyển đồng ý, cô nhân lúc bác sĩ Kim đang chuẩn bị đi thì nhanh chóng liên hệ với 999, lật sách tra phương pháp trị bệnh sốt rét.
Không bao lâu sau, cô tìm được một cách chữa trị bằng châm cứu: “Trước khi đi để tôi châm cứu cho bọn trẻ trước đã.”
Bác sĩ Kim nhìn cô, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu không có tác dụng thì thôi tốt nhất đừng dùng.”
Tuy anh ta nói một câu không đầu không đuôi nhưng Lâm Uyển lại hiểu ý anh, có vài thôn dân rất hung hãn, người nhà bị bệnh, không nói bọn họ chăm sóc không chu đáo, cũng chẳng nói bọn họ chậm trễ trị liệu, lại thích nói bác sĩ lang băm, nhân cơ hội ầm ĩ đòi bồi thường.
Cô cười nói: “Bác sĩ Kim còn không sợ, tôi cũng là bác sĩ chân trần được công xã bổ nhiệm sao lại sợ? Chúng ta chỉ việc làm hết sức mình, nếu thực sự không được nữa thì cũng chẳng có cách nào. Nếu họ dám làm loạn, chẳng phải còn có đại đội sao.”
Nếu vì không chữa mà chết lại lôi bác sĩ ra đánh thì thử hỏi có ai dám làm bác sĩ?
Với tư cách là một người bác sĩ, trước tiên phải đoan chính, phải có lương tâm, lấy bệnh nhân làm trọng, cố gắng hết sức mình, không vì tình riêng, thế thì dù có bất lực trước số mệnh cũng không thể nói là do cô sai, chỉ cần cô không thẹn với lòng là được.
Rất nhanh sau đó, một đám người có nam có nữ chạy tới, Tống Hòa Thuận ôm con trai mình là Tống Tiểu Ngưu tới, đi cùng anh ta còn có mẹ đứa bé và ông bà nội. Cha mẹ Tống Tiểu Lỵ còn phải làm việc nên không thể đưa cô bé tới, người đưa cô bé tới là ông Tống.
Hai đứa đều tầm bảy tám tuổi, tuy đã tỉnh nhưng lại không có chút sức sống nào.
“Bác sĩ, mau cứu thằng bé nhà chúng tôi đi!” Ông bà nội, cha mẹ của Tiểu Ngưu đều vô cùng sốt ruột, nhất là bà thằng bé, khóc đến sưng cả mắt.
Bác sĩ Kim để hai đứa bé lên giường châm cứu, còn bảo Lâm Uyển giúp châm kim.
Mẹ của Tống Hòa Thuận lập tức xông lại: “Cô, cô có làm được không vậy? Đừng châm bừa chết mất cháu tôi đấy.” Bà là bà nội của Tống Tiểu Ngưu, luôn coi cháu trai như báu vật.
Bác sĩ Kim lạnh mặt nói: “Vậy bà ôm trở về?”
Bà lão cắn môi, tay gạt nước mắt lùi về sau.
Lâm Uyển xem xét một chút, liên hệ với hệ thống tiến vào hình thức châm cứu, đầu tiên cô bắt mạch chuẩn đoán sơ bộ cho hai đứa trẻ, sau đó lại kiểm tra phần lưỡi, dựa theo thể chất của hai đứa trẻ để quyết định thủ pháp châm cứu nặng nhẹ, thời gian dài hay ngắn.
Trong y thuật từng nhắc qua, trước và sau khi bệnh phát tác đều có thể châm cứu, cần người có kỹ thuật điêu luyện thực hiện.
Cô châm kim vào các huyệt đại chùy, giản sử sau đó còn châm vào các huyệt như hậu khê, chí dương, thể chất của hai đứa bé có chút khác biệt.
Sau nửa tiếng đồng hồ, sắc mặt của hai đứa trẻ đã tốt hơn nhiều, người nhà hai đứa bé cũng vui vẻ reo lên: “Đỡ rồi!”
Bà cụ nhào lên: “Ngưu Bảo à, đừng hù chết bà như thế.”
Lâm Uyển kéo bà ra: “Không nên vui mừng quá sớm, bệnh sốt rét không dễ khỏi thế đâu. Còn phải mau chóng lên bệnh viện huyện với bác sĩ Kim.”
Ông Tống thấy cháu gái đỡ rồi thì không muốn đi nữa, dù sao theo ý của con trai con dâu ông thì con bé chỉ là một đứa con gái, chữa được thì chữa, không chữa được cũng đành thôi, đi bệnh viện làm gì? Thế chẳng phải sẽ tốn tiền sao? Nha môn trong thành phố, bệnh viện trong thành phố, có lý vô tài, có bệnh vô tài, đừng tùy tiện vào, nếu không có đi mà không có về.
Bà lão vẫn còn hỏi sốt rét là gì: “Không phải chỉ bị sốt thôi sao?”
Bác sĩ Kim tức giận: “Sốt tức là bệnh sốt rét, bị con muỗi mang mầm bệnh đốt phải thì sẽ bị nhiễm bệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận