Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 304: Tự ti

Anh ta tự cho rằng mình hiểu tính cách của cô, cảm thấy cô không phải là một cô gái thiện lương, nhận định rằng cô không có khả năng thật lòng tốt với anh ba. Đặc biệt là anh ta còn đụng phải cô đang giằng co với Hồ Hướng Dương ở huyện, trong lòng anh ta càng ngày càng khó chịu, càng cảm thấy Lâm Uyển không đáng tin.
Tại sao cô không cho anh ba chữa bệnh? Có liên quan gì đến Hồ Hướng Dương đó không?
Lục Chính Đình ngồi xuống ăn cơm với Lâm Uyển, thấy anh ta đứng ở nơi đó không đi, mới thản nhiên hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Lục Chính Kỳ: “Anh ba, em…”
Lục Chính Đình: “Nếu như cậu chưa ăn cơm thì ngồi xuống ăn luôn đi, nếu như đã ăn rồi thì đi làm việc, đừng nán lại nơi này.”
Lục Chính Kỳ siết nắm tay nhìn về phía Lâm Uyển.
Lâm Uyển liếc mắt nhìn anh ta: “Anh có lời thì nói, không cần phải giấu đầu lòi đuôi.”
Lục Chính Kỳ siết chặt nắm tay, rất muốn hỏi cô và Hồ Hướng Dương đó có quan hệ gì, nhưng anh ta sợ hỏi ở trước mặt mọi người sẽ khiến anh ba đau lòng, vẫn là bỏ đi. Dù sao anh ba cũng thích cô như vậy.
Anh ta giơ tay gãi ót, bộ dạng không muốn nói nhiều: “Bỏ đi, cô tự giải quyết cho tốt là được.”
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Lâm Uyển vỗ đũa xuống mâm: “Lục Chính Kỳ, anh nói cho rõ ràng cho tôi, tại sao lại nói tôi tự giải quyết cho tốt.”
Thường thì khi khuyên đối phương tự giải quyết cho tốt, đều không phải chuyện tốt gì. Cô làm gì mà phải để anh ta nể mặt chồng cô nói lời như vậy, hôm nay không nói rõ ràng, cô sẽ đánh gãy chân anh ta!
Tuy rằng Lục Chính Đình không quan tâm em trai nói gì, nhưng vẫn luôn để ý đến tâm trạng của Lâm Uyển, nhìn thấy cô nổi nóng, sắc mặt anh u ám hẳn đi.
Anh quay đầu nhìn về phía Lục Chính Kỳ: “Qua đây nói cho rõ ràng đi.”
Lục Chính Kỳ đứng ở cửa, ngược ánh sáng, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển: “Lâm Uyển, tôi nói gì bản thân cô chắc hẳn hiểu rõ, là chuyện ở huyện, tôi không mong anh ba biết.”
Anh ta cho rằng Lục Chính Kỳ không nghe được thì sẽ không biết anh ta nói gì, cho nên nói chuyện có hơi không kiêng dè gì.
Lâm Uyển cười lạnh, đứng bật dậy: “Nào, anh nói cho rõ ở huyện có chuyện gì xem?”
Lục Chính Kỳ lại không nói, dáng vẻ như giữ lại cho cô một chút thể diện cuối cùng.
Lục Chính Đình lạnh lùng bảo: “Nói!”
Lục Chính Kỳ lắc đầu, anh ta rút bút máy và sổ ghi nhỏ từ trong túi quần ra, viết một câu đưa cho Lục Chính Đình, nói mình đi vào huyện gặp Giang Ánh Nguyệt, vừa vặn gặp Lâm Uyển, có xuất hiện chút tranh cãi, nhưng lại không nhắc đến Hồ Hướng Dương.
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn quyển sổ, lại nâng mắt nhìn anh ta, thản nhiên đáp: “Chị dâu cậu không quan tâm cậu và Giang Ánh Nguyệt hay là Giang Ánh Nhật gì đó đâu, đừng làm phiền cô ấy.”
Lục Chính Kỳ quay người rời đi, cảm thấy đã giữ thể diện cho Lâm Uyển.
Lâm Uyển: “Anh quay lại đây!”
Lục Chính Đình nắm cổ tay của Lâm Uyển, trấn an cô: “Đừng nổi giận, anh tin em.”
Anh không quan tâm Lâm Uyển làm khó Giang Ánh Nguyệt hay là ai ở huyện, dù sao anh vẫn ủng hộ cô.
Lâm Uyển hừ một tiếng: “Sau này không cho phép anh ta tới nữa.”
Lục Chính Đình gật đầu cười: “Do em quyết định.” Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Chỉ cần em đừng tức giận.”
Khi cô nở nụ cười trông xán lạn như ánh mắt trời rót trên đồng hoa, nên anh không nỡ khiến cô tức giận.
Lâm Uyển: “Em chẳng thèm tức, em chỉ muốn đánh anh ta thôi!” Cô nói lại chuyện mình lại gặp phải Hồ Hướng Dương ở huyện ra cho Lục Chính Đình biết: “Hai người bọn họ phiền phức như vậy, đều tự cho mình là đúng.”
Cô chỉ muốn thuận miệng oán trách bản thân gặp phải cực phẩm với người thân, mà không nghĩ gì, lại càng không biểu đạt ý tứ gì thêm vào.
Lục Chính Đình vẫn cảm thấy áp lực, một người xinh đẹp và xuất sắc như cô, có đàn ông thích là chuyện rất bình thường. Nếu như anh là một người đàn ông khỏe mạnh thì anh cũng không để ý, anh tự cho rằng mình có thể dẹp tan được bọn họ, nhưng bây giờ anh đã là một người tàn phế, vô hình trung những thứ này mang đến áp lực cho anh.
Tuy Hồ Hướng Dương ấu trĩ, không chín chắn, cũng là một tên quỷ thô lỗ và nông nổi, nhưng cậu ta trẻ tuổi tuấn tú, khỏe mạnh, dám yêu dám hận, tràn đầy sức sống, có những ưu thế mà anh không có cách nào so được.
Đột nhiên anh cảm thấy hai chân đau hơn cũng không có gì ghê gớm lắm, nếu như đau đớn có thể làm anh đứng dậy, có thể khiến anh đuổi những người đàn ông thèm khát cô đi một cách đúng lý hợp tình, vậy anh bằng lòng đau hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận