Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 213: Ăn miếng trả miếng

Anh chỉ nhìn thôi chứ cũng không hỏi cô học được cái này ở đâu, sao lại có thể vẽ được mấy cái phức tạp như vậy, cho dù Chu Triều Sinh đã từng đi bệnh viện huấn luyện cũng không thể biết chi tiết như vậy.
Lâm Uyển vẽ xong, thở một hơi, quay đầu thấy Lục Chính Đình ở bên cạnh nhìn rất chuyên chú, cô cười cười bèn giảng cho anh, đánh dấu nội dung chi tiết hơn ở bên cạnh.
Lục Chính Đình nâng mắt khỏi bức tranh, đặt ánh nhìn lên mắt cô, đôi mắt của cô rất đẹp, tròng trắng sáng bóng như màng phản chiếu, tròng mắt đen vừa to vừa đen như một đứa trẻ. Đôi mắt đẹp như biết nói dưới hàng mi dài dày và cong vút, cực kỳ lanh lợi.
Anh cảm thấy trong người có một luồng nhiệt nóng trào dâng lên, khi hội tụ trong lòng lại biến thành một luồng khí nóng bỏng, muốn nắm chặt chiếc cằm thanh tú của cô hôn lên đôi mắt biết nói ấy.
Lâm Uyển cho rằng anh muốn nghiên cứu nhãn cầu của cô, vì vậy cố ý mở to mắt, ý bảo anh nhìn kỹ.
Lục Chính Đình: “...”
Lâm Uyển: “Cho em xem của anh một chút đi.”
Cô không nói gì, một tay nắm lấy cằm Lục Chính Đình, để mắt anh đối diện với mắt mình.
Lục Chính Đình: !!
Lâm Uyển từ từ xích lại gần, ánh mắt của anh thật là sâu mà, khiến cho cô có cảm như
khi còn bé ghé vào miệng giếng nhìn xuống dưới, tĩnh mịch đen tuyền, sâu không thấy đáy, làm cho người ta đầu váng mắt hoa sợ sẽ ngã xuống.
Với lại, sao lông mi của anh lại như vậy? Ở trên người một tên đàn ông thật là lãng phí mà!
Cô không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch một cái.
Cảm giác hơi nhột và ngứa ngáy tản ra từ mắt như bị một dòng nhỏ đánh trúng, làm khóe môi Lục Chính Đình không khỏi căng thẳng.
Lâm Uyển cười cười nhìn vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc lên, buông anh ra: “Đi ăn cơm đi.”
Không thể chọc thì chạy!
Cô định chạy nhưng lại bị Lục Chính Đình nắm lấy cổ tay dùng sức kéo cô lại, cô bị kéo lại ngã ngồi ngồi lên đùi anh.
Lâm Uyển: “...”
Thế mà anh lại dám sàm sỡ cô!
Cô cảm thấy!
Chết mất!
Cô như bị người ta sờ mó dữ lắm đỏ mặt nhảy dựng lên: “Ăn, đi ăn cơm.”
Lần này Lục Chính Đình không tiếp tục làm khó cô, mặc kệ cô đi ra ngoài.
Anh dùng sức nắm chặt lấy đôi chân của mình, dòng thuỷ triều mãnh liệt như muốn lùi bước.
Bác sĩ nói chân của anh sẽ dần dần teo lại, đến một mức độ nào đó sẽ xảy ra các biến chứng khác, việc cắt cụt chân có thể trì hoãn tốc độ này nhưng không thể đảm bảo được.
Một thực tế không thể chối cãi là những người khuyết tật về thể chất nói chung thường có cuộc sống ngắn hơn những người bình thường.
Trước đây anh không quan tâm mình có thể sống được bao lâu, nhưng bây giờ anh không thể chấp nhận rằng mình sẽ chết quá sớm.
Coi như cô không chê anh nhưng anh có thể cho cô một tương lai hạnh phúc sao? Anh không muốn chỉ hạnh phúc nhất thời rồi để lại cho cô quá nhiều phiền phức, cuộc đời của cô còn rất dài...
Lý trí nhắc nhở anh không được tham lam nhưng anh lại không khống chế được muốn nhận được càng nhiều hơn từ cô.
Anh có thể ích kỷ như vậy sao?
Ngay lúc anh suy nghĩ lung tung, khuôn mặt Tiểu Minh Quang và Lâm Uyển xuất hiện ngoài cửa sổ, gò má cô còn có hơi đỏ lại cười rất vui vẻ: “Nhanh lên đi, ăn cơm rồi, thật là lề mề.”
Bây giờ cuộc sống của nhà họ Lâm đã tốt lên rất nhiều, mặc dù không thể tùy tiện mua thịt nhưng lại có trứng gà. Mấy đứa nhỏ trong thôn có đến tìm xác ve sầu sẽ đưa cho họ một ít, đây chính là thịt đó. Vườn trái cây của cha Lâm sát bên sông, ông cùng Lâm Lão Uông đã sửa sang lại một chiếc lưới đánh cá bị hỏng và làm một cái giỏ đựng cá bằng lương miến để hợp tác câu cá ở đó. Cách mấy ngày sẽ vớt lên chia nhau ăn, hôm nay đến phiên cha Lâm cầm về.
Mẹ Lâm làm trứng gà hành tây và bánh rán hành, còn có ve sầu rùa chiên, rồi nấu một nồi canh cá.
Đây chính là một bàn ăn cực kỳ phong phú, cả nhà ăn đến cực kỳ thỏa mãn.
Ăn cơm xong Lâm Uyển bèn muốn cưỡi ngựa dẫn Lục Chính Đình ra ngoài tản bộ, lúc ấy anh sàm sỡ cô, bây giờ cô muốn ăn miếng trả miếng!
Đúng vậy, không có gì không thể thừa nhận, dáng người anh thật sự rất đẹp trai lại còn thông minh, đối xử với cô cũng rất quan tâm dịu dàng, muốn gì có nấy, cô thật sự thích anh.
Chẳng qua lúc đầu bọn họ bị tình thế ép buộc phải làm một đôi vợ chồng giả, không biết trong lòng anh nghĩ thế nào nữa.
Cô phải thử anh một chút.
Cô đang nghĩ cách đánh lừa anh thì nghe thấy tiếng chuông xe đạp bên ngoài vang lên: “Chị dâu, anh ba!”
Lục Chính Hành?
Lâm Uyển đứng dậy đi ra nhìn một cái, quả nhiên là Lục Chính Hành, anh ta cưỡi xe đạp, toàn thân ướt đẫm như vừa được vớt ra từ vũng nước mưa.
Lâm Uyển kinh ngạc nói: “Chính Hành, có chuyện gì vậy?”
Lục Chính Hành rất mệt mỏi, tranh thủ thời gian hồng hộc thở mấy hơi: “Chị dâu, thím bị bệnh nặng, sợ, sợ là không qua được.”
“Không qua được?” Lâm Uyển nhướng mày, bảo người khác bị bệnh cô còn tin, bà Lục đột nhiên nhiễm bệnh?
Giả bộ đó!
Mấy ngày nay cô đến đây, bà Lục vẫn luôn giả vờ ốm, đây là giả vờ lừa dối mọi người luôn sao?
Lục Chính Hành nhìn vẻ mặt cô là biết ngay cô nghĩ gì: “Không phải giả vờ, lần này là thật, bác sĩ Kim đã khám rồi. Bà ấy bị cảm lại còn phát bệnh tim.”
Lâm Uyển: “?”
Cô đã từng bắt mạch cho bà ta rồi, thân thể rất tốt, chỉ là quá nóng tính, nếu nói bà cao huyết áp dẫn tới hôn mê thì cũng có khả năng, đâu ra bệnh tim? Nhưng nếu là do bác sĩ Kim khám Lâm Uyển cũng không nghi ngờ, cô nói: “Vậy để anh chị dọn dẹp một chút rồi về với em.”
Chuyến này đã về nhà mẹ đẻ ở lại vài ngày, giờ quay về nhìn một chút cũng được.
Tốt nhất bà Lục bệnh thật, nếu như bà ta giả bệnh thì cứ nằm đó đợi cô trừng trị đi!
Lâm Uyển dẫn theo Lục Chính Hành vào nhà uống nước ăn cơm, cô nói với cha mẹ mấy câu, lại cầm que củi viết trên mặt đất mấy chữ: “Bà cụ bệnh rồi.”
Lục Chính Đình nhìn thoáng qua, vẻ mặt tràn đầy không tin y như cô lúc mới nghe được.
Lâm Uyển: “Mẹ à, Tiểu Minh Quang ở lại đây nhé.”
Mẹ Lâm đương nhiên vui không sao kể được, lại giúp cô thu dọn đồ đạc.
Cha Lâm phụ đi giúp cột vào xe.
Lúc bọn họ về đến nhà đã là hơn chín giờ.
Vừa tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng khóc kiềm chế và thất thanh của Lục Tâm Liên và Lục Thục Nhàn.
Lục Tâm Liên: “Mẹ à, mẹ không thể xảy ra chuyện được, nếu như mẹ không còn thì con cũng sẽ đi theo mẹ.”
Lục Thục Nhàn: “Em gái, em cũng chớ nói lung tung, mẹ sẽ không sao đâu.”
Lâm Uyển: “...” Diễn cũng rất thật trân.
Lúc đầu cô còn nghĩ bác sĩ Kim khám bệnh cho chắc là không giả được, nhưng nhìn dáng vẻ này của hai cô con gái, không phải giả mới là lạ đó.
Ngay cả nghe rất khó tin nhưng nó là sự thật
Cô vỗ bả vai Lục Chính Đình bảo anh đừng lo lắng, căn bản là không có chuyện gì cả.
Lục Chính Đình không nghe được động tĩnh trong nhà nhưng anh có trực giác sức quan sát hết sức nhạy cảm của mình.
Lâm Uyển đẩy Lục Chính Đình đi vào, Lục Chính Hành cũng đi theo vào.
Chị dâu cả, chị dâu hai và mấy đứa nhỏ trong sân, người nào người nấy bộ dáng câm như hến. Bọn họ vừa bị anh cả Lục mắng, nếu như bà cụ xảy ra chuyện bất trắc gì thì bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.
Nhìn thấy Lâm Uyển trở về, hai chị dâu lập tức đứng thẳng sống lưng: “Em dâu, em về rồi!”
Lâm Uyển nhíu mày: “Cuối cùng là có chuyện gì?”
Chị dâu cả chị dâu hai vừa muốn nói chuyện thì trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn tức giận của ông Lục: “Thằng ba về rồi thì tranh thủ thời gian lại đây!”
Hai người chị dâu chẳng dám hó hé gì, giục Lâm Uyển và Lục Chính Đình tranh thủ thời gian vào.
Mẹ chồng bệnh nặng, nếu con trai và con dâu không đi hầu hạ lại còn phản nghịch thì thật sự sẽ bị quy tội bất hiếu.
Lâm Uyển không sợ hãi, cô đẩy Lục Chính Đình vào. Anh hai Lục và chị hai Lục đứng trước giường. Ông Lục và anh cả Lục trái phải đứng hai bên đầu giường canh giữ. Bà Lục nằm trên giường không động đậy, Lục Tâm Liên ghé vào người bà Lục khóc rất khổ sở.
Ôi, giàn trận ghê thật.
Này, sao lại không thấy Lục Chính Kỳ?
Lúc này bà Lục há miệng run rẩy đưa tay ra: “Thằng, thằng ba đã về chưa.”
Anh cả Lục cả giận: “Mẹ, nó bất hiếu với mẹ chạy đi hiếu thuận mẹ vợ mà mẹ còn nhớ thương nó nữa.”
Bà Lục bèn bắt đầu khóc hu hu: “Đều, đều là do mẹ, nó là con, là miếng thịt rơi xuống từ trên người mẹ.”
Lâm Uyển tiến lên: “Để con khám thử xem mẹ bệnh gì.”
Tả hữu hộ pháp lập tức ngăn cản cô: “Cô tránh ra, không mượn cô chạm vào!”
Ôi chao, không để mình khám luôn? Không có gì mờ ám mới là lạ đó!
Nếu thật sự sắp không qua được, khi tuyệt vọng thì chuyện gì chúng ta cũng có thể thử, ai cũng có thể khám, vậy mà không cho bác sĩ là cô đây khám thử?
Con ngươi Lâm Uyển đảo một vòng nhìn biểu tình mấy người anh cả Lục và ông Lục, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lục Chính Kỳ lại không ở nhà, không chừng là sợ Lục Chính Kỳ không đồng ý, sợ anh ta làm hỏng chuyện nên mới đuổi đi?
Anh cả Lục vẫn còn muốn mắng, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng của người Lục Trường Quý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận