Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 92: Mua ngựa 1

Lâm Uyển: “Không cần làm giống y như của bác sĩ Kim, làm cho tôi một loại trung tây kết hợp. Tốt nhất phải lớn một chút, phải có một bộ kim châm cứu, một bộ cạo gió, một bộ ngải cứu, một bộ ống giác, một...”
“Tít tít tít.... Tiểu Cửu ngốc quá, thật vô dụng, không biến ra được, sao tôi lại ngốc thế này.”
Lâm Uyển: “...” hình như hơi tham quá rồi.
Cuối cùng Lâm Uyển và 999 thương lượng một chút, dùng năng lượng tài nguyên có hạn thiết kế ra một hòm thuốc, bên trong có một bộ kim châm cứu, một cái ống nghe bệnh, dao phẫu thuật mỗi loại một cây, năm ống tiêm.
Những dụng cụ khác tạm thời có thể dùng cái hiện có trong phòng y tế hoặc là tự mình làm cũng được.
“Tít tít tít, vẫn không thể làm một cái bàn mổ cho cô, Tiểu Cửu sẽ tiếp tục cố gắng...”
Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến Lâm Uyển cảm thấy rất thần kỳ rồi, thoải mái bảo Tiểu Cửu không cần gấp, dù sao dụng cụ nó làm vẫn luôn tốt hơn rất nhiều so với hiện tại. Ống nghe bệnh nghe được chuẩn xác và rõ ràng hơn nhiều, kim tiêm, đao sắc bén hơn và cũng không dễ bị rỉ sét.
999 được Lâm Uyển khen thì rất đắc ý: “Ký chủ, Tiểu Cửu rất vui lòng được làm trợ thủ chữa bệnh của cô.”
Lâm Uyển lại thử: “999, biến ra một bộ kim châm cứu cho tôi.”
999: “Có ngay!”
Trong lòng bàn tay Lâm Uyển lấp tực xuất hiện một bao kim châm, khá lắm.
Lâm Uyển khen nó không ngớt: “Tiểu Cửu sao mi lại đáng yêu thế chứ.”
999: “Có đáng yêu như tiểu Đình Đình không?”
Lâm Uyển: “Anh ấy đẹp trai hơn mi nhưng mi dễ thương hơn anh ấy.”
Một điểm sáng bắt đầu bay vút lên, đó là hình dạng của 999, lúc đầu có thể nhân cách hoá, kết quả cứ trị liệu mãi đến giờ chỉ còn là một con đom đóm nhỏ thôi.
Động tác thì màu mè hoa lá hẹ còn lực chiến lại không đến 0,5.
Lâm Uyển lại bắt đầu thử, cô phát hiện cô có thể lấy hòm thuốc ra đeo trên lưng, lúc không cần thì bỏ vào trong hệ thống. Hòm thuốc này trông cũng giống như cái trước nhưng chất lượng thì tốt hơn nhiều, không sợ nước lửa cũng không sợ rơi rớt.
Thực sự rất tốt, vịt hóa thiên nga thường khiến người khác phải tròn mắt kinh ngạc.
Cô vui đến mức khó ngủ, cứ loay hoay nghịch ngợm hòm thuốc của mình, sau đó cô lại phát hiện cái hòm thuốc này có thể đựng được các vật phẩm bên ngoài của cô, chỉ có điều dung tích bị hạn chế, không thể vượt qua dung tích của hòm thuốc.
Cô mau chóng bỏ tiền giấy của mình vào trong, thế thì không sợ bị mất nữa!
999 thực sự là một đứa trẻ ngoan, Lâm Uyển vừa nghĩ vừa vui vẻ ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chị dâu cả và chị dâu hai dậy làm cơm.
Ngày ấy Lâm Uyển trị anh cả Lục một trận, tối hôm đó dù anh ta có đói bụng cũng không dám làm gì chị dâu cả. Sau đó anh ta lại bị đại đội kéo đi sửa kênh mương. Mùa lũ hàng năm sắp tới, nếu kênh không được khơi thông kịp thời có khả năng sẽ khiến đồng ruộng bị ngập.
Anh cả Lục không ở nhà, mấy ngày nay ông Lục luôn ủ rà ủ rũ như bị rút mất xương sống, bà Lục thì đến thôn Tiểu Loan tìm con gái thứ hai giúp đỡ nhưng đáng tiếc con gái thứ hai bận làm việc, bảo muốn làm lên cao nữa, cô ta còn bảo đợi qua mấy hôm nữa sẽ tới chống lưng cho mẹ. Chị hai Lục cũng không phải người ngốc, anh cả bị phái đi sửa kênh mương, cha vì chuyện của em ba mà không mở lời được, một mình cô ta thân cô thế cô, dẫu thế nào cũng phải chờ thằng tư em gái cùng về mới có khí thế.
Không có ai làm chỗ dựa, bà Lục nào có khác gì cua mất càng? Tinh thần sa sút.
Tinh thần Lâm Uyển lại rất sảng khoái, chuẩn bị một chút rồi nói với chị dâu cả và chị dâu hai là cô muốn tới Lâm Gia Câu, xem thử tình hình thu thảo dược thế nào rồi.
Cô muốn tự mình đi, không cần Lục Chính Đình đi cùng nên sẽ không đưa theo tiểu Minh Quang.
Lục Chính Đình: “Chờ một lát.” anh để Lục Minh Lương đưa tiểu Minh Quang đi chơi.
Lâm Uyển: “Anh không cần đi cùng, không thể lúc nào cũng mượn xe lừa được, bây giờ người ta cũng bận làm việc.”
Lục Chính Đình: “Không sao, đợi thêm chút.”
Sau khi ăn xong cơm, tất cả mọi người đều đi làm, chỉ còn Lục Chính Đình và Lâm Uyển ở nhà đợi.
Bà Lục thấy họ còn ở nhà thì lại trốn ra ngoài tán dóc với người ta, không muốn ở cùng với hai người họ.
Khoảng tám giờ rưỡi, bên ngoài có tiếng ngựa truyền tới “hí”.
Lục Chính Đình: “Tới rồi.” anh ra hiệu cho Lâm Uyển cùng ra ngoài với anh. Lúc đến cửa, cô thấy một người đàn ông từ trên lưng ngựa nhảy xuống, người đàn ông đó mặc một bộ quân trang cũ, không có quân hàm chắc là quân nhân giải ngũ.
Lục Chính Đình giới thiệu cho Lâm Uyển: “Đây là Thẩm Phi, người đưa thư của huyện.” sau đó lại giới thiệu Lâm Uyển với Thẩm Phi: “Lâm Uyển, vợ tôi.”
Bởi vì vấn đề đường xá nên nơi đây không thích hợp chạy xe đạp, bình thường Thẩm Phi đều cưỡi ngựa xuống thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận