Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 499: Phẫu thuật 2

Bây giờ anh ta rất khâm phục Lâm Uyển, cũng tin chắc không nghi ngờ gì y thuật của cô, tin rằng Lâm Uyển sẽ chữa khỏi cho ông cụ Cố.
Ông cụ Cố thản nhiên đáp: “Chú không căng thẳng, dù sao chân của chú cũng không có cảm giác. Có phẫu thuật thế nào cũng không sao, cứ như không phải chân của chú vậy.” Nhưng nếu có thể đứng dậy đi đường, hiện tại ông cụ cảm thấy vẫn rất mong đợi.
Cho dù bản thân vẫn luôn tàn tật, cuối cùng cũng không đợi được người không thể trở về.
Lâm Uyển nhìn ra ông cụ còn cứng miệng, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, không biết là chân ai ngâm dược khó chịu, chủ động yêu cầu làm ngựa cưỡi cho hai bé trai, giống y như các ông cụ ở nông thôn, vác Tiểu Minh Quang bò khắp cả sân đâu!

Ba ngày sau chuẩn bị hoàn tất, buổi sáng Lâm Uyển kêu mọi người chuẩn bị, bắt tay làm phẫu thuật cho ông cụ Cố trong phòng phẫu thuật.
Bởi vì bản thân bác sĩ Kim chính là bác sĩ ngoại khoa Tây y, nên hiển nhiên Lâm Uyển kêu anh ta đi cùng mình, ngoài ra còn Hồ Hướng Dương và Triệu Diễm Tú làm trợ thủ, Vương Phương Phương và Lý Kim Linh thì giúp chuẩn bị dược liệu dựa theo yêu cầu của Lâm Uyển.
Bây giờ nối điện đã thuận tiện hơn, cho dù là ban ngày cũng mở đèn mổ trên bàn phẫu thuật. Đây chính là thứ thần kỳ nhất trong miệng người nông dân, có đèn lại không tìm ra được cái bóng của nó đâu. Đặc biệt là lũ trẻ vô cùng tò mò, nghe nói sau đó còn quấn lấy hai bé trai hỏi không ngừng.
Ông cụ Cố liếc mắt hài lòng nhìn: “Thế này mới giống phòng phẫu thuật này.”
Trước đây cũng khó coi quá.
Lâm Uyển nở nụ cười: “Cảm ơn thủ trưởng đã quan tâm, các xã viên đều biết ơn.” Nối điện, đèn mổ có thể mở tùy tiện, như vậy phẫu thuật cũng thuận tiện hơn, không cần tạm thời phát điện.
Nói chuyện vài câu giúp ông cụ Cố thả lỏng, Lâm Uyển nói với ông phải tiêm thuốc tê để tiến hành gây tê cục bộ.
Ông cụ Cố không hề để ý: “Các cháu xem sao mà làm, dù sao chân ông cũng không có cảm giác, cũng không đau, không gây tê cũng được.”
Ông cụ ngại nằm đó nhàm chán nên yêu cầu ngồi dậy, còn kêu người đánh cờ hoặc là làm gì đó với mình, dù sao cũng không muốn ngồi ngây người ở đó như vậy.
Lâm Uyển: “Ông ơi, anh ba nhà cháu đã vào huyện rồi, không có ở nhà, hay là cháu gọi chủ nhiệm Trần vào cho ông nhé?”
Ông cụ Cố lập tức đáp: “Vậy bỏ đi, gọi cậu ấy còn không bằng kêu hai anh em nhỏ tới chơi còn hơn.”
Phỏng chừng thuốc tê có hiệu quả, nên Lâm Uyển và bác sĩ Kim bắt đầu làm phẫu thuật. Lâm Uyển đã luyện tập thuộc lòng như cháo chảy thông qua mô phỏng phẫu thuật của hệ thống, lại nghiên cứu và bàn bạc rất nhiều lần với bác sĩ Kim, cho nên hiện tại hai người cùng nhau làm phẫu thuật cũng được.
Phương án mà bọn họ nghiên cứu chính là kiến nghị mà hệ thống dành cho Lâm Uyển, rạch phần chân của ông cụ Cố ra, loại bỏ sạch những mô hoại tử, tranh thủ hồi phục mạch máu, đường huyết quản. Chỉ là nối mạch máu và tĩnh mạch cần kỹ thuật rất cao, một điểm này còn phải xem y thuật của bác sĩ thế nào.
Lâm Uyển đã có sự chuẩn bị chu toàn, hơn nữa có hệ thống giúp giám sát, sắp xếp đâu ra đấy, cô còn có thể phối hợp lẫn nhau với bác sĩ Kim, cho nên không có vấn đề gì.
Lần này phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, bởi vì mạch máu và tĩnh mạch của cơ thể người có tính đàn hồi, cho nên tuy cắt bỏ một ít, cũng sẽ không ảnh hưởng gì, chỉ cần điều dưỡng ít lâu, sẽ từ từ phát triển về chiều dài vừa vặn.
Hơn hai tiếng, phẫu thuật mới kết thúc.
Lâm Uyển kêu Hồ Hướng Dương đẩy ông cụ Cố về phòng bệnh nghỉ ngơi và quan sát, cô thì lại cùng bác sĩ Kim tổng kết vấn đề trong quá trình phẫu thuật, xem có chỗ nào có thể thay đổi hay không?
Đợi khi Lâm Uyển đi tới phòng bệnh thăm ông cụ, ông cụ vừa vặn mở mắt.
Ông cụ Cố ngạc nhiên hỏi: “Xong rồi sao?”
Lâm Uyển gật đầu: “Đúng thế, đã xong mấy tiếng rồi. Ông ngủ rất say, cũng rất ngon đấy ạ.” Mới đầu ông cụ cảm thấy nhàm chán, nhưng sau đó lại ngủ rất say.
Ông cụ Cố: “Thật sự không có cảm giác gì cả.” Ông cụ ngồi dậy cử động, chân vẫn như khúc gỗ, mới chỉ vào chân mình: “Bác sĩ Lâm, không có cảm giác.”
Lâm Uyển: “Không cần gấp, qua một lúc hết thuốc tê sẽ có cảm giác.”
Ông cụ Cố vừa nghe thế đã có hơi tò mò, trước đây không có cảm giác, lẽ nào bây giờ thật sự đã chữa khỏi rồi sao? Ông cụ bán tín bán nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận