Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 142: Lâm Lão Uông

Anh lại giải thích cho Lâm Uyển: “Trước kia làm nước vỏ bào, các phụ nữ dùng để chải đầu gì đó, bên trong lại thêm vụn gỗ du, có thể định hình.”
Đôi mắt Lâm Uyển sáng lên, vui mừng nói: “Anh cũng thật thông minh!” Cô không nhịn được nâng tay vò đầu Lục Chính Đình, giống như xoa Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương.
Lục Chính Đình: “…”
Cô lập tức ý thức được có hơi quá phận, lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không thất lễ, nhanh chóng chạy ra ngoài tìm nhánh cây du để xử lý.
Nghiền nát, hợp lại nguyên liệu, lúc này đây nặn thật chặt, nghiền thành dạng sợi cũng vô cùng mềm dẻo, sau khi hong khô cũng không bị đứt gãy tan rã.
Biện pháp này có tác dụng, bọn họ lại thu thập vật liệu, lục tục làm một ít nhang muỗi đặt ở nơi đó hong khô.
Mẹ Lâm khen với Lâm Uyển: “Chính Đình đúng là có cách.”
Lâm Uyển rất tự hào: “Anh ấy vốn cũng rất thông minh, lúc nhỏ chính là thần đồng. Nếu lỗ tai của anh ấy tốt, làm sao có chuyện của Lục Chính Kỳ.”
Nghe cô nhắc tới Lục Chính Kỳ, mẹ Lâm khẩn trương, nhưng thấy dáng vẻ cô không sao cả, mẹ Lâm thở phào một hơi.
Mẹ Lâm lại nhỏ giọng thử một chút: “Lục Chính Kỳ đã trở về?”
Lâm Uyển hừ lạnh: “Đã trở về, em gái trùng hút máu đó của anh ta cũng trở về, bị con sỉ nhục một trận, tức giận đến nổi quay về trường học. Tốt nhất sau này cũng đừng trở về.”
Mẹ Lâm muốn khuyên con gái đừng ngang ngược như vậy, cố gắng có quan hệ tốt với nhà chồng, nhưng ngẫm lại sự khốn kiếp của Lục Chính Kỳ, sự bất công của bà Lục, bà lại cảm thấy con gái như vậy mới tốt, dù sao nhà mẹ đẻ không thể làm chỗ dựa cho con gái. Bà nói: “Người hiền bị người ức hiếp, Uyển Uyển con như vậy tốt rồi. Con chỉ cần hòa hợp với con rể, đừng để bọn họ châm ngòi ly gián.”
Lâm Uyển cười nói: “Mẹ à mẹ yên tâm, con với Lục Chính Đình rất tốt, bọn họ không châm ngòi được đâu.”
Mẹ Lâm thấy cô tự tin vậy, trong lòng cũng vui vẻ. Bà nhìn Tiểu Minh Quang và hai người cậu đang chơi vui vẻ ở đó, cũng không nói thêm gì. Vốn còn sợ Lâm Uyển nhặt một đứa nhỏ trở về, trong nhà chắc chắn sẽ đánh đập tàn nhẫn, nghĩ muốn để đứa nhỏ ở nhà mẹ đẻ nuôi, nhưng trông con gái và con rể có thể xử lý tốt.
Ăn cơm trưa xong, cha Lâm tiếp tục đến vườn trái cây làm việc, mấy người Lâm Uyển cũng ở trong nhà tiếp tục chế thuốc, nghiên cứu nhang muỗi.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình dùng phương pháp chế thuốc khác nhau làm mấy chục khay nhang muỗi, những cái đó chính là đồ dùng thử, buổi tối thử xem loại nào hiệu quả tốt thì dùng loại phương pháp chế thuốc đó.
Lục Chính Đình cẩn thận chải vuốt sợi nguyên vật liệu, đề nghị với Lâm Uyển: “Nguyên liệu cây du phải tiết kiệm, có thể thêm một số lõi cây bắp.”
Như vậy cũng dễ bốc cháy, còn có thể tiết kiệm vỏ hoặc là rễ cây du.
Lâm Uyển phát hiện anh suy xét thật sự rất toàn diện, không cần cô quan tâm, thật sự là một người đàn ông săn sóc tỉ mỉ.
Mặt trời ngả về phương tây, phỏng chừng bốn giờ năm giờ rưỡi, Lâm Uyển muốn đến đại đội xem Chu Tự Cường quay về chưa, thuận tiện đi tìm Chu Triều Sinh.
Lục Chính Đình: “Nhang muỗi giao cho anh, em cứ đi làm việc khác.”
Lâm Uyển cười hì hì tới một câu: “Chúng ta nam chủ nội, nữ chủ ngoại, phối hợp trọn điểm.” Sao anh tốt như thế chứ, ngoài lạnh trong nóng, dịu dàng săn sóc, biết chế thuốc biết tích vốn riêng cho vợ.
Ai mà chịu đựng được!
Cô sắp yêu anh rồi!
Mẹ Lâm và anh hai Lâm cười rộ lên, mẹ Lâm còn trách Lâm Uyển, bảo cô đừng trêu ghẹo con rể. Mẹ Lâm cũng sợ con gái hay nói giỡn, tuy rằng Lục Chính Đình không nghe thấy, nhưng nếu anh biết, không biết sẽ có ý kiến hay không.
Bà hy vọng hai người con gái và con rể có thể ân ái đằm thắm, sống thật tốt.
Lâm Uyển đem theo thảo dược trừ phong thấp đã chế xong đến phòng y tế tìm Chu Triều Sinh.
Chu Triều Sinh đang tiêm thuốc giảm đau cho người ta.
Lâm Lão Uông đến khám bệnh năm nay 46 tuổi, những năm 50 khi xây dựng thủy lợi bị thương chân, bây giờ một năm đau bốn mùa, trời âm u trời mưa không được chạy, mệt nhọc nhất định đau đớn, mùa hè ra mồ hôi gió lạnh thổi vù vù chui vào khiến xương cốt đau nhức. Lấy lời nói của ông ta mà nói, thật sự là sống không bằng chết, hận không thể tháo hai cái đùi xuống đốt lửa đem đi nướng.
Ông ta cũng đổi không ít phương thuốc dân gian cổ truyền, giác hơi, cạo gió, ngải cứu, ngâm tắm, châm cứu, thậm chí trát thạch cao phân bò đều thử qua, đáng tiếc không sử dụng được.
Hiện giờ đau đến không chịu nổi, lại không thể không làm việc, không có cách nào ông ta đành tới tiêm thuốc giảm đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận