Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 267: Lên huyện

Bây giờ Lâm Uyển đã rất có kinh nghiệm bắt mạch, nhưng mạch của trẻ con hẹp bình thường không khám mà xem vân tay hoặc là xem khí sắc, tưa lưỡi, đáy mắt vân vân.
Bởi vì nhiều người, khám bệnh cho đứa nhỏ cũng phiền hà, có người ho rất nặng trước tiên vẫn phải châm một lúc, cho nên khi tan làm cũng chưa thấy xong.
Lục Chính Đình thì tới đây giúp đỡ cho cô, dưa theo yêu cầu của cô bốc thuốc chế thuốc.
Chờ khi những người bệnh đều rời đi, Lâm Uyển cuối cùng cũng thở ra được một hơi.
Bởi vì bệnh đường hô hấp dễ lây bệnh, cho nên cô lại để phòng y tế thông gió, phun nước khử trùng tự chế, tránh cho lượng người bệnh tiếp theo lại đây sẽ bị lây chồng nhau.
Buổi trưa bọn họ trở về ăn cơm, sau khi ăn xong lúc nghỉ ngơi, Lâm Uyển dự tính có thể chế ra thuốc uống trị ho hay không.
Cô từng thấy phương pháp chiết xuất thành phần thảo dược trong sách thuốc của hệ thống, nhưng bởi vì đủ loại điều kiện hạn chế, bây giờ phương pháp cô có thể sử dụng chỉ có hai ba loại như thế. Nhưng cô cũng không cần chiết xuất trăm phần trăm, chỉ cố gắng hết khả năng tăng mạnh hiệu quả của mỗi loại trị liệu.
Ví dụ như giảm nhiệt hết đau, trị ho, nhu cầu của hai loại này không giống những bệnh khác, cần thấy hiệu quả nhanh, nếu không thì chi bằng trực tiếp dùng thuốc tây.
Cô viết viết vẽ vẽ trên giấy, lặng lẽ liên hệ với 999: “Tiểu Cửu hệ thống có công năng chiết xuất thành phần của thảo dược hay không.”
999: “Đương nhiên là có, vừa chiết xuất một cái, nhanh chóng an toàn.”
Lâm Uyển: “Thật sự?”
999: “Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi nha…”
Lâm Uyển: “…” Đợt này mi lại có công năng chữa trị kỳ quái gì vậy, học được cách trêu chọc tôi hả.
999: “Chờ phòng thí nghiệm chế thuốc mở ra, ký chủ có thể phát huy thỏa thích.”
Lâm Uyển vô cùng bình tĩnh hỏi: “Vậy cần bao lâu.”
999 im lặng, tựa như đang đếm ngón tay: “Dựa theo tốc độ trước mắt, cần một trăm…”
“Trước tiên là nói về dụng cụ hỗ trợ đi bộ của Lục Chính Đình, có thể không? Nếu có thể tôi sẽ đi tìm thợ thủ công làm một kiểu như vậy.” Có vật thật, sẽ không có ai có thể hoài nghi.
999: “Đương nhiên có thể, nhưng chế tác xong sẽ hao hết tất cả năng lượng, giá trị y đức dự trữ thành không, ký chủ phải cố lên nha…”
Lâm Uyển không ít lần phải đi vào võng thức để vơ vét lợi ích: “Một cái chi giả lại mắc như vậy, hu hu hu… Vậy bàn phẫu thuật, phòng thí nghiệm chế thuốc, còn không phải là con số trên trời à.”
999: “Ký chủ cố lên. Kiểu dáng của tay chân giả này vô cùng tiên tiến, trăm phần trăm vừa khít với thân thể của Tiểu Toan Điềm, hơn nữa có thể trợ giúp rèn luyện mạch máu của anh ấy, cơ thể, thúc giục nội tuần hoàn bảo trì sự cân bằng của cơ thể, còn có thể…”
“Từ từ, tiểu Cửu, mi nói cho tôi biết Tiểu Toan Điềm là chuyện gì hả?” Lâm Uyển lại rất mông lung.
“Em là răng nhỏ là quả táo nhỏ của tôi, yêu em thế nào cũng không ngại nhiều, chua chua ngọt ngọt la la la… Quả táo nhỏ chua đó đó?”
Lâm Uyển: “…” Tôi không muốn nói chuyện với một hệ thống miệng tiện như mi, mi xem xét lại mi đi, từ Tiểu Đình Đình, Tiểu Điềm Điềm, Tiểu Toan Điềm đặt cho người ta bao nhiêu biệt danh rồi.
Nhưng lời nói của 999 cũng cho cô ăn viên thuốc an thần, cô phải tìm thời gian vào trong huyện.
Vừa lúc cô cần đi mua một phần thiên nam tinh, còn phải đi bệnh viện huyện mua một số dụng cụ, không bằng lấy cớ này cũng được.
Cô đến phòng y tế thất nói một tiếng với bác sĩ Kim mình muốn vào trong huyện mua đồ định quay về chế thuốc trị ho, bác sĩ Kim đương nhiên đồng ý. Cô lại đi đại đội xin thư giới thiệu, dù sao một ngày cũng không về phải ở lại một đêm.
Xin nghỉ xong Lâm Uyển về nhà trước, phát hiện Lục Chính Đình ngồi ở trước bàn bản vẽ mà cô vẽ.
Thấy cô trở về, anh đưa sổ ghi chép cho cô: “Cái này sao?”
Cái này có tác dụng không? Có thể khiến anh đứng lên không? Cảm thấy cũng không có sức thuyết phục. Nhưng anh không nói ra, dù sao cô tràn ngập hăng hái chuẩn bị, anh đương nhiên phải phối hợp với cô.
Lâm Uyển cười nói: “Đương nhiên. Ngày mai em phải vào trong huyện tìm người làm cho anh này.”
Lục Chính Đình do dự một chút, cô muốn để anh đứng lên, anh rất cảm động, nhưng mà… anh sợ mình không đứng dậy được, cuối cùng cô còn thất vọng hơn mình. Anh vẫn mở miệng: “Cái này làm sao để anh đứng lên đi lại đây?”
Dùng một thứ chế tạo bằng kim loại và da trâu gắn ở trên đùi anh, có thể khiến anh đứng lên sao?
Bây giờ anh cũng có cẳng chân, nhưng không cảm giác không đứng lên được mà thôi. Như vậy cô bao vào rồi, anh vẫn không có cảm giác, vẫn không đứng lên được, phải làm sao đây?
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận