Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 297: Hôn 4

Lục Chính Đình nhìn cô một lúc, thấy cô không có ý muốn thỏa hiệp, cũng chỉ đành từ bỏ.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, hoảng hốt nhớ lại tối qua đã hôn cô… không, hình như là cô hôn anh mới đúng?
Chân đau khiến anh ngừng suy nghĩ miên man.
Sau khi ăn sáng, Lâm Uyển xoa bóp và châm cứu cho anh, để anh không đến mức đau đớn như vậy.
Sau đó cô đi tới phòng y tế làm việc, trong lúc này nhận được thư của bác sĩ Hoàng ở bệnh viện huyện. Bác sĩ Hoàng cũng từng học Trung y, rất có nghiên cứu về phương diện châm cứu, muốn cùng cô tham khảo cách chữa trị bằng châm cứu với các loại bệnh thường gặp và một vài phương pháp cấp cứu.
Một lá thư trải dài mười mấy trang giấy, đến phong thư cũng sắp nứt toác ra.
Sau khi Lâm Uyển đọc xong cũng có chút thu hoạch, cô cất đi dự định từ từ viết thư hồi âm, dù sao vấn đề của bác sĩ Hoàng quá lớn, cô cũng không dám nói qua loa.
Bận rộn một ngày, đảo mắt đã tới buổi tối, lại là lúc Lục Chính Đình “phục hồi chức năng.”
Lâm Uyển: “Anh đã rất lợi hại rồi, đừng cố quá, dục tốc bất đạt đó.” Buổi tối cô cũng lười viết chữ mà chỉ vừa nói vừa dùng tay ra hiệu, dùng tay làm con rùa bò để anh thả chậm tốc độ, phồng má lắc đầu, ý bảo không thể dục tốc bất đạt.
Điều khiến cô ngạc nhiên là anh hiểu ý của cô.
Lục Chính Đình: “Có phải cần rất lâu không?”
Lâm Uyển lắc đầu, kiên trì giơ một ngón tay: “Một tháng thôi.”
Vốn có khả năng rất lâu, nhưng có hệ thống thêm mắm thêm muối, đoán chừng một tháng đã có thể tự mình đi.
Trong lòng Lục Chính Đình có hơi không dám tin, dù sao cũng quá khó tưởng tượng ra được, nhưng anh vẫn bằng lòng cố gắng.
Lần này, sau khi xuống đất vẫn là bắp đùi đau đớn dữ dội, nhưng từ đầu gối trở xuống vốn không có cảm giác lại có một loại cảm giác như bị đao cứa lên, đau như kim châm, đau đớn dữ dội gì đó đã không đủ để hình dung nữa. Anh cắn răng kiên trì, có kinh nghiệm của tối qua, anh bắt đầu chống nạng, trái phải luân phiên, thả lỏng nạng dựa vào bắp chân chống đỡ, sau đó cố gắng muốn mình nhấc chân bước đi. Chỉ đáng tiếc anh nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, cố gắng khiến bọn chúng cử động, nhưng bọn chúng lại bất động như cắm rễ trên đất, hoàn toàn không chịu sự khống chế của anh.
Cứ như vậy, một tháng sẽ ổn sao? Chỉ sợ một tháng anh cũng không thể tự mình đứng thẳng được.
Trong lòng anh nghi ngờ, có hơi đứng không vững, cơ thể lảo đảo, rớt một cái nạng xuống mới đứng vững được người.
Lâm Uyển cổ vũ anh, vỗ tay: “Tốt lắm! Được rồi!”
Tuy rằng Lục Chính Đình không di chuyển, nhưng bản thân anh kiên trì đứng được hai phút, đây quả thực đã là chuyện khó tin rồi. Tiểu Cửu cũng khâm phục anh, vốn dĩ nó đoán anh cùng lắm chỉ có thể đứng được mười mấy giây.
Nó nói với Lâm Uyển: “Xem ra cách chúng ta làm tối qua có hiệu quả rồi, có thể tiếp tục cố gắng.”
Lục Chính Đình lại không hài lòng, anh cho rằng hôm nay chắc hẳn có thể đứng mười phút cũng được, như vậy ngày mai mới có thể đứng hai mươi phút, xem ra anh vẫn đề cao mình rồi.
Lâm Uyển kiên trì kêu anh đi ngủ sớm, vừa dỗ vừa uy hiếp kêu anh lên giường ngủ.
Lục Chính Đình cảm thấy còn mệt hơn cả vác nặng chạy việt dã mười lăm kilomet. Lần này anh vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Lâm Uyển cũng nằm xuống, sau khi ngủ hai tiếng, hệ thống đánh thức cô.
“Ký chủ, dậy làm việc đi!”
Lâm Uyển ngồi dậy, ngáp một cái, xoa hai mắt, đang ngủ rất ngon mà. Cô mơ màng sáp qua hôn lên môi Lục Chính Đình một cái để thôi miên anh.
999: Mình có nên nói với ký chủ đã thành lập liên kết rồi, có thể trực tiếp thôi miên không? Bỏ đi, nhìn cô ấy hôn chân thành như vậy, ha ha.
Lâm Uyển buộc chân giả lên cho Lục Chính Đình một cách lưu loát, cô cảm thấy hệ thống có hơi kỳ lạ: “Tiểu Cửu, mi ấp a ấp úng gì đó?”
999 nhịn cười: “Đang tích lực, xin ký chủ giúp NPC chồng chuẩn bị cho tốt.”
Lâm Uyển: “…”
Rất nhanh, anh lại tỉnh lại, vẫn là vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng, động tác cũng cứng ngắc giống như người máy.
Lâm Uyển chỉ huy anh xuống đất luyện tập: “Phải nhẹ một chút, đừng hành động quá dùng sức, cẩn thận bị thương.”
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà sắc bén.
Lâm Uyển nở nụ cười: “Xuống đất đi.”
Đột nhiên anh giơ tay nắm cằm cô, sau đó dùng sức, chậm rãi kéo cô về phía mình.
Lâm Uyển: “Anh dừng tay!”
Anh lại hôn lên môi cô một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận