Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 323: Chăn của anh

Anh thở phào một hơi, cũng may là nằm mơ.
Anh siết cánh tay lại, ôm vợ tiếp tục ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lục Chính Đình tỉnh lại, trong phòng đã tràn ngập ánh sáng.
Anh nhíu mày, lẽ nào tối qua không che mành cỏ sao? Không đúng, trước khi đi ngủ chính anh đã hạ xuống rồi mà.
Anh rũ mắt nhìn Lâm Uyển trong lòng, cô rúc vào trong lòng anh ngủ ngon như một con mèo nhỏ. Anh không khỏi nở một nụ cười, dựa theo thói quen, anh sẽ đợi cô bò khỏi lòng anh, rồi lại mở mắt tỉnh lại, nói chào buổi sáng với cô, nhưng hôm nay thì đổi lại, anh vẫn luôn ngắm cô, bàn tay còn vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô.
Anh cũng không biết tại sao trên người cô sẽ có một loại hương thơm nhẹ nhàng, vô cùng dễ ngửi, khiến anh say mê.
Bởi vì ánh sáng trong phòng quá mạnh, nên Lâm Uyển cũng thức dậy. Phản ứng đầu tiên của cô là lén lút bò khỏi lòng anh, giả bộ như hai người yên bình không có chuyện gì cả, đáng tiếc lần này Lục Chính Đình không phối hợp, chẳng những không buông cánh tay, ngược lại còn kéo cô dán chặt vào lòng anh hơn.
Lâm Uyển: “!”
Cô lén lút ngẩng đầu nhìn, Lục Chính Đình nhắm chặt hai mắt, lông mi yên tĩnh không có dấu hiệu tỉnh lại, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục luồn ra ngoài.
“Em định đi đâu?” Giọng nói khàn khàn hơi trầm truyền tới từ trên đầu, mang theo vẻ lười biếng và tùy tiện của buổi sáng.
Lâm Uyển mê trai mất một giây, cảm giác như lỗ tai cũng sắp mang thai luôn rồi, người đàn ông này có sự gợi cảm vô thức, quả đúng là đòi mạng mà.
Cô nhanh chóng nở nụ cười, kéo chăn lên hơi dán vào ngực mình, chỉ vào anh: “Anh ngủ thật không ngoan gì cả, ngủ rồi còn cướp chăn của em.”
Anh giành chăn của em, còn không phải em phải qua đó theo hay sao?
Lục Chính Đình nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng của cô, ngủ một giấc lại càng làm miệng lưỡi khô khốc, anh khẽ cười: “Vợ này, đây là chăn của anh.”
Hai má của Lâm Uyển đỏ bừng, quay đầu nhìn thấy chiếc chăn của mình nằm một đống trong góc một cách vô cùng đáng thương, dường như đang cười nhạo cô.
Cô cười gượng hai tiếng, nhanh chóng bò dậy, có thể trách cô được sao? Chỉ có thể trách anh ngủ quá ngon! Đừng có ôm quá ấm, cũng đừng quá có cảm giác an toàn!
Lục Chính Đình ngồi dậy, buộc chân giả trước: “Ôi!” Anh hô một tiếng kinh ngạc.
Lâm Uyển nghe thấy, lập tức nhìn qua: “Sao thế?”
Lục Chính Đình: “Vợ, em ngủ không ngoan, còn đá anh.”
Lâm Uyển: “Không thể nào!” Cô rúc ở trong cái ôm ấm áp, khỏi phải nói là ngủ quá thoải mái, sẽ không đi đường quyền đâu.
Lục Chính Đình chỉ vào chân mình, ở đó có một vết xanh tím: “Em xem.”
Lâm Uyển nhướn mày: “Ha ha.” Chân anh bầm rồi, sao anh không nhìn xem cái cán xẻng bị gãy đó đi? Xẻng cũng quá khổ mà.
Lục Chính Đình hơi nhíu mày, đầu vẫn cúi như cũ, lại nâng mắt nhìn cô.
Từ góc độ của Lâm Uyển nhìn qua, nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt của anh có hơi tủi thân, không phải chứ, anh đang biến hình làm nũng với cô sao? Cô duỗi tay ấn nhẹ vào: “Có hơi nặng nha, hôm nay đừng luyện tập nữa, nghỉ ngơi cho tốt, em đi tìm rượu thuốc giảm sưng xoa cho anh.”
Lục Chính Đình nắm tay cô, lắc đầu: “Không cần, chỉ là va chạm nhỏ, không sao.”
Lâm Uyển nghe thấy cha mẹ cô mở cửa ra ngoài, vẫn lấy rượu thuốc Lưu Kỳ Nô. Đây là rượu thuốc giảm sưng tấy do chính cô phối, hoạt huyết tan máu tụ, giảm sưng phù, giảm đau, còn có thể cầm máu. Cô đổ một ít dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa bóp bàn chân sưng phù của anh, như vậy một ngày có thể tốt lên, bằng không ít nhất cũng phải vài ngày.
Lục Chính Đình nhìn cô: “Rốt cuộc làm sao mà anh lại sưng chân?”
Lâm Uyển: “Có khả năng là ống chân giả mài đó.” Cô chỉ vào ống chân giả, đổ tội cho nó.
Lục Chính Đình: “Không thể, những chỗ khác vẫn ổn mà.”
Lâm Uyển: “Đừng nói nữa, đều tại anh, kêu anh đừng đứng lâu như vậy, quá sức chịu đựng.”
Lục Chính Đình nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô, ánh sáng sáng ngời long lanh, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng ngứa ngáy, nếu cô đã nhất định muốn chuyển hướng chủ đề, vậy anh cũng ngậm miệng.
Cha Lâm đi lấy cỏ giúp mẹ Lâm nhóm lửa nấu bữa sáng, mẹ Lâm thì lại đứng ở cửa nhìn vào trong, thấy vợ chồng trẻ ngồi trên giường xoa thuốc, thế là tốt rồi, bà vui vẻ rời đi.
Lục Chính Đình nhìn bóng lưng của bà, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ sao thế?”
Lâm Uyển: “Thì thích anh đó, đây chính là mẹ vợ ruột.”
Cũng không biết mẹ vợ của anh quý anh bao nhiêu đâu, sợ anh chịu oan ức, lại sợ anh tức giận.
Lục Chính Đình nở nụ cười, trong nháy mắt, gương mặt sâu lắng tuấn tú mang theo mười phần khí tức thiếu niên, cơ thể nghiêng về trước, cúi đầu, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận