Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 285: Thay đổi

Chị dâu hai Lục che miệng cười: “Đúng đó, bà cụ cũng lợi hại thật, nói muốn tìm người nào có dáng vẻ thanh tú một chút, biết đẻ, chịu khó khéo tay, hiền lành lương thiện, lại dịu dàng có năng lực, tốt nhất còn biết chữ, có thể trao đổi với chú tư, dù sao cũng chính là không thể giống như chúng ta ấy.”
Cô ta không nhịn được mà bật cười ha ha.
Lâm Uyển cũng bật cười: “Yêu cầu này cũng không thấp đâu, chưa chắc đã dễ tìm.”
Theo như cốt truyện nguyên tác, vợ của Lục Chính Kỳ chính là một trí thức thành phố tên là Giang Ánh Nguyệt, bộ dáng thanh tú, có văn hóa, chịu khó khéo tay, dịu dàng có năng lực, tất cả đều rất phù hợp, nhưng Giang Ánh Nguyệt người ta là nữ chính, có từng thấy nữ chính nào lại nhịn tức làm người hầu cho mẹ chồng và cô em chồng không? Huống chi còn là trí thức nữ có văn hóa tới từ thành phố.
Chị dâu hai Lục đè thấp giọng nói: “Chị thấy bà cụ chắc chắn sẽ kêu chúng ta góp sinh lễ.”
Lâm Uyển: “Đến lúc đó lại nói sau, giờ chưa đâu vào đâu cả.”
Chị dâu hai Lục cũng không nói chuyện này nữa, mà bảo Lâm Uyển: “Em dâu, có chuyện chị muốn bàn bạc với em một chút.”
“Chị hai cứ việc nói.”
Chị dâu hai Lục có hơi ngại ngùng, nhưng rồi vẫn mở miệng: “Là thế này, em xem nhà bọn chị ăn chung với nhà chú tư, thực ra có hơi không tiện, ngoài ra chị cả cũng ở đây, nếu em và cậu ba ra ngoài, chị cả không được tự nhiên, chắc chắn không thể nấu ăn riêng cho mình bác sĩ Kim được. Không phải thím có tặng cho em một cái chảo mới hay sao, chị nghĩ, hay là em đổi cái nồi mới cho cái nồi bếp của nhà bác sĩ Kim, để anh ta cho bọn chị mượn dùng cái đó. Như vậy cũng để chị cả chăm con và nấu ăn chung với bọn chị. Đợi cuối năm chia tiền, bọn chị gom phiếu công nghiệp đi mau chảo mới, rồi lại trả lại cho bác sĩ Kim. Em nói xem được không?”
Lâm Uyển cười đáp: “Có gì mà không được? Gỡ cái chảo của bác sĩ Kim ra thì phiền quá, cái chảo mới đó của em vẫn chưa dùng đâu, các chị cứ trực tiếp lấy mà dùng, đợi mua mới rồi lại trả cho em sau cũng thế.”
Dù sao cũng đều là mua từ hợp tác xã mua bán, kích cỡ như nhau, chất lượng như nhau.
Chị dâu hai Lục mừng rỡ đáp: “Em dâu, em thật rộng lượng, vậy chị đi khiêng về nhé. Đợi Tiểu Quang và Minh Lương trở về, kêu tụi nó đi cắt cỏ với chị gái, nấu cơm với bọn chị rồi ngủ cũng được, bớt cho em và chú ba đi làm, không có thời gian chăm.”
Trẻ con nhỏ nhắn không ăn được bao nhiêu cơm, hơn nữa, cô ta cũng biết hai vợ chồng Lâm Uyển và Lục Chính Đình đều hào phóng, bình thường có đồ ngon đều cho bọn họ, cho nên cho cả Tiểu Quang ăn cơm cũng không thiệt chút nào.
Lâm Uyển: “Em đang dự định ngày mai tới nhà mẹ đẻ, trở về sẽ dẫn cả Minh Lương và Tiểu Quang về.” Chớp mắt cũng đã vài ngày không về nhà mẹ đẻ rồi.
Cô sợ bác sĩ Kim cảm thấy tủi thân, mới nói với chị dâu hai Lục, khi mình và Lục Chính Đình không ở nhà, cứ kêu anh hai Lục đưa cơm cho bác sĩ Kim, tránh cho bản thân bác sĩ Kim nấu cơm không ngon không thích làm, lại không bằng lòng đi tới nhà người ta nấu cơm.
Hiển nhiên chị dâu hai Lục cũng vui lòng: “Vậy em nói với bác sĩ Kim đi.”
Nói xong việc chính, chị dâu hai Lục khiêng cái chảo về, còn Lâm Uyển thì lại đi tìm bác sĩ Kim nói chuyện.
Bác sĩ Kim nghe anh hai Lục sẽ đưa cơm cho mình, gật đầu: “Được, vậy làm phiền anh ấy rồi.”
Dù sao đừng kêu tự anh ta nấu cơm, cũng đừng kêu anh ta đi đến nhà người ta ăn cơm là được.
Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Lâm Uyển và Lục Chính Đình đến Lâm Gia Câu, cô ở lại đó ngồi khám vài ngày, sau đó buổi chiều dẫn hai bé trai trở về.
Đợt này, hai bé trai làm khách ở Lâm Gia Câu cũng rất khoa trương. Bởi vì là khách, đặc biệt là Tiểu Minh Quang lớn lên xinh xắn, tính cách ngoan ngoãn yên tĩnh, Lục Minh Lương khỏe mạnh kháu khỉnh, thông minh lanh lợi, khiến mọi người đều thích bọn trẻ, cho nên đám trẻ con cũng đều rất nuông chiều cho hai đứa trẻ.
Có người cưng có người chiều, thân là trẻ nhỏ, sẽ vô thức khoa trương hơn một chút.
Cho nên thoạt nhìn hai đứa trẻ trông sáng sủa hơn trước rất nhiều, Tiểu Minh Quang thích cười, còn Lục Minh Lương thì lại mặt mày hớn hở.
Lục Minh Lương nhìn thấy chị dâu cả Lục, mới hỏi cô ấy: “Mẹ, mấy ngày nay đám người mụ phù thủy có bắt nạt mẹ không?”
Chị dâu cả Lục nhìn thấy cậu bé như thấy con trai lớn, không nhịn được mà cười: “Sao thế, bà ấy bắt nạt mẹ, con còn có thể giúp mẹ sao?”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận