Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 592: Tự cho mình là đúng

Nhưng cho dù là vậy, cũng có không ít người ra sức tiếp cận anh.
Lâm Uyển cũng biết, nhưng cô có lòng tin vào Lục Chính Đình, cho nên cũng chưa bao giờ coi đó là vấn đề to tát.
Ví dụ có người viết thư tình cho anh, anh nhìn thấy nhưng trực tiếp ném đi ngay, sau đó còn nghiêm túc giáo dục một trận để người dừng phạm sai lầm, bằng không anh sẽ không nể tình. Còn có người không biết quy củ khi nói chuyện với anh, không phải đá lông nheo thì là dùng động tác nhỏ kiểu phụ nữ trêu chọc đàn ông để khiêu khích anh, với loại tình huống này anh sẽ trực tiếp trở mặt, sau đó không nói chuyện với đối phương nữa.
Cho nên, hiển nhiên Lâm Uyển cũng không để ý đến cái cô “Chính Đình của chúng tôi” đầy nhõng nhẽo đó, mình nói rõ ràng minh bạch như vậy, cô ta cũng nên biết khó mà lui.
Chu Ngọc Nhuận ở đầu bên kia điện thoại lại không tiếp thu ý tứ của Lâm Uyển, cô ta cảm thấy Lâm Uyển rất không lịch sự, vậy mà lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình, còn trực tiếp cúp điện thoại của mình nữa!
Chẳng qua chỉ là một bác sĩ nông thôn mà thôi, cô tưởng cô là ai?
Mình chính là diễn viên chính của đoàn văn công, bây giờ thuyên chuyển đến văn phòng này, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn dáng người có dáng người!
Cô ta đi ra văn phòng lớn ở bên ngoài, hỏi các nhân viên công tác khác: “Bao giờ trưởng phòng Lục mới về thế?” Sau đó cô ta mượn cơ hội nói chuyện với những người khác về Lục Chính Đình.
Từ Tú Anh và Lục Chính Đình có quan hệ khá thân, bởi vì không phải là ngày nào anh cũng đi làm, hơn nữa anh cũng không cần thư ký, cho nên có vài công việc đều là cô ta phụ trách làm.
Cô ta nhìn thấy Chu Ngọc Nhuận nói đến Lục Chính Đình là mặt mày hớn hở, trong mắt có tình, không nhịn được mà nhắc nhở: “Đồng chí Tiểu Chu, phong tục ở văn phòng chúng ta có hơi khác với ở đoàn văn công, ở đây mọi người chỉ cần làm tốt công việc, không cần phải biểu diễn quá nhiều.”
Chu Ngọc Nhuận hơi sững sờ, cô ta đang châm biếm mình không thành thật sao?
Những người khác cũng chuyển đề tài, hỏi chuyện biểu diễn của đoàn văn công, cảm thấy bọn họ hát hò, đọc thơ… cái nào cũng rất am hiểu, thật sự rất giỏi.
Chu Ngọc Nhuận lại hạ quyết tâm kéo chủ đề về lại người Lục Chính Đình, nói rồi lại nói, khen anh có dáng người tốt, gương mặt đẹp, nếu đi tới đoàn văn công cũng sẽ được làm vai chính xác đáng.
“Vợ anh ấy thật có phúc, tìm được một người chồng giống như trưởng phòng Lục, chắc phải tu cả kiếp trước.”
Tuy rằng người trong văn phòng không có quan hệ cá nhân gì với Lục Chính Đình, nhưng thời điểm Lục Chính Đình và Lâm Uyển cùng nhau ra vào rất nhiều, hai người ân ái cỡ nào, và Lục Chính Đình căng thẳng, để ý đến cô ra sao, mọi người đều nhìn ra được.
Bọn họ còn lén lút nói đùa “trưởng phòng Lục sợ viện trưởng Lâm bỏ,” “không đúng, là sợ viện trưởng Lâm bị người cướp đi mất!”
Vừa nói đến Lục Chính Đình và Lâm Uyển, rất nhiều người đều nói liên tục không ngớt. Hơn nữa cống hiến của hai người bọn họ với giới y học, và các quyển sách mà bọn họ cho ra, được bao nhiêu người không học y giành mua về để đọc.
Nam thanh nữ tú, chuyện xưa lại đẹp đẽ như vậy, khó tránh khỏi khiến người qua đường coi thành cổ tích mà tôn sùng, hơn nữa còn mĩ hóa thêm, quả thực sắp biến thành huyền thoại tình yêu rồi.
Chu Ngọc Nhuận nghe được, cảm thấy rất không phục, cô ta cười lạnh, nói: “Các người nói có tốt cỡ nào cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nếu trưởng phòng Lục yêu bác sĩ Lâm như vậy, sao bọn họ lại chỉ có một đứa con?”
Cô ta đã tìm hiểu qua, con trai lớn là nhặt về, còn con trai út mới là con đẻ. Trước khi có kế hoạch hóa gia đình, nhà ai mà không có năm, sáu đứa con? Ít nhất cũng phải ba bốn đứa, nhưng sao bọn họ lại chỉ có một?
Đây không phải chính là bằng chứng chứng minh trưởng phòng Lục đã chán ngấy cô rồi sao?
Từ Tú Anh nói: “Cô quản cũng nhiều thật đấy, người ta thích một thì một, thích hai thì hai.”
Chu Ngọc Nhuận hừ một tiếng: “Là như vậy sao? Trước khi có kế hoạch hóa gia đình, cho dù là vợ chồng ở thành phố cũng không chỉ có một đứa con, không tin thì nhìn nhà mình, nhìn xung quanh mình đi.”
Cô ta nói đúng.
Có người không nhịn được mà lầm bầm, sao trưởng phòng Lục và bác sĩ Lâm chỉ có một đứa con?
Ngay đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng: “Nhàn rỗi như vậy, cả ngày đi bàn tán về chuyện của vợ chồng người ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận