Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 594: Không yêu cô ấy ư

Gương mặt của Lục Chính Đình lạnh như băng: “Cô nói cô ấy chỉ sinh một đứa con đã có thể chứng minh chúng tôi không ân ái, thật hoang đường nực cười. Tôi đã nói với người ở phòng nhân sự rồi, bây giờ cô rời khỏi phòng y tế ngay đi.”
Nói xong, anh kéo cửa xe lên xe.
Chu Ngọc Nhuận vội vàng bảo: “Tôi nói là anh cũng không yêu cô ta, lẽ nào tôi nói sai sao? Anh không chịu sinh thêm em bé với cô ta, không phải là không yêu cô ta hay sao?”
Lục Chính Đình nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngu dại: “Tôi không yêu cô ấy sao?”
Nếu như đàn ông có thể sinh con, không cần cô ấy phải mạo hiểm chịu đau, anh có thể sinh một đống cho cô!
Cuối cùng anh mất kiên nhẫn vất bỏ phong độ, nổ máy, nhấn chân ga, rừ một tiếng mở hết tốc lực phi nhanh ra ngoài, phun đầy khói bụi vào mặt Chu Ngọc Nhuận.
Trong thế giới của Lục Chính Đình, Lâm Uyển mãi mãi đứng đầu, sau đó chính là con cái và bệnh viện, anh tới đây làm việc cũng là vì sự nghiệp của cô. Nếu có người cả gan phá hỏng quan hệ thân thiết giữa anh và Lâm Uyển, cho dù là coi trọng cô hay là coi trọng anh, thì trong quan điểm của anh cũng có nghĩa đối phương đã chết.
Anh lái xe thuận theo đường quốc lộ về thị trấn Ngũ Liễu.
Mấy năm này trong thị trấn có rất nhiều dự án sửa đường, đặc biệt là đường quốc lộ, nối liền từ tỉnh đến các địa khu và huyện. Công xã đại đội ở gần đường quốc lộ đều sẽ nhân cơ hội sửa một đường từ đường quốc lộ nối về đường thôn nhà mình. Sau khi có đường quốc lộ, các huyện và công xã đều thành lập trung tâm vận chuyển khách hàng của mình, mở ra con đường đón khách về quê. Có xe khách từ công xã đi tới huyện, các xã viên vào thành cũng thuận tiện hơn.
Đối với người bản địa mà nói, bọn họ cũng thuận tiện tới bệnh viện thị trấn Ngũ Liễu khám bệnh hơn nhiều.
Để tới thị trấn Ngũ Liễu khám bệnh, công xã cách đường quốc lộ xa cũng đặc biệt mở tuyến đường vận chuyển khách, xuất phát từ đại đội bọn họ, băng qua vài đại đội, sau đó tới thị trấn Ngũ Liễu.
Trên đường nhìn thấy xe buýt nhỏ qua lại, mà những chuyến xe buýt nhỏ này cho dù là đi tới huyện, hay là đi tới công xã khác, đều có một trạm đi tới thị trấn Ngũ Liễu. Đây đều là nhắm vào Lâm Uyển.
Nghĩ đến cô, trong lòng Lục Chính Đình dịu hẳn đi, có người luôn thì thầm sau lưng nói anh đối xử tốt với Lâm Uyển, Lâm Uyển có thể có được một người chồng như anh là phúc khí tu từ kiếp trước. Nhưng anh biết, có lẽ là phúc khí anh tu từ kiếp trước, kiếp trước nữa, tận mấy kiếp, mới có thể làm vợ chồng với cô ở kiếp này.
Anh biết cô có bí mật, cô muốn thành lập một bệnh viện tổng hợp của riêng mình, anh cũng biết đây là một nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng anh bằng lòng cố hết sức mình hoàn thành giúp cô, bảo vệ bí mật của cô. Cô chỉ cần làm chuyện mà cô thích, còn toàn bộ những thứ cô không thích, anh có thể giúp cô hoàn thành.
Chỉ cần là thứ cô muốn, anh sẽ nghĩ cách đưa đến trước mặt cô.
Trải qua cố gắng vài năm này, thượng cấp đã đồng ý thư xin của anh, bắt đầu từ năm nay Ngũ Liễu chính là một nhãn hàng.
Anh còn thuyết phục các bộ ngành như sở y tế tỉnh và sở văn hóa mở rộng lớp đào tạo của bệnh viện Ngũ Liễu thành một trường y tế trung cấp, tuyển sinh với toàn bộ tỉnh, sau khi tốt nghiệp sẽ do tỉnh sắp xếp làm việc, có thể thỏa mãn nhu cầu nhân viên y tế càng ngày càng khan hiếm.
Mà tạp chí [Bệnh viện tuyến đầu] của bệnh viện Ngũ Liễu, mỗi quý một bài, bây giờ cũng được đầu tư in ấn. Đồng thời bọn họ còn thành lập một đài truyền hình y tế bệnh viện Ngũ Liễu, chuyên nhắm vào một vài tin tức công khai ở bệnh viện, bao gồm y thuật mới, thiết bị y tế mới, ý tưởng mới… có thể dùng cách này để trao đổi với bên ngoài càng nhanh và càng tốt hơn.
Tương tự, để phối hợp với sự phát triển của bệnh viện Ngũ Liễu, thị trấn Ngũ Liễu cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn.
Quốc lộ mới xây bằng phẳng rộng rãi, rất nhiều xe Jeep phi như bay trên đường, ngay khi anh về đến nhà, mặt trời chiều đã ngả về tây, rải lên mảnh đất một màu vàng ấm áp.
Phía cuối ánh sáng là nụ cười ngọt ngào của cô.
Anh đi nhanh tới ôm cô vào lòng, hôn cô trong ánh nắng chiều màu vàng, nỉ non bên tai cô: “Uyển Uyển, anh yêu em.”
Nếu con người có kiếp sau, như vậy anh cầu xin đời đời kiếp kiếp đều được ở bên cạnh em.
Lâm Uyển như nghe thấy tiếng trái tim anh, cũng đáp lại anh một cách nhiệt tình.
Chỉ cần anh đồng ý, đời đời kiếp kiếp sau này, em bằng lòng ở bên cạnh anh.
“Đing, chúc mừng linh hồn của ký chủ và người yêu phù hợp một trăm phần trăm, đặc biệt trao tặng gói quà tình nhân hoàn mỹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận