Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 51: Quyền quản lý 3

Bà ta không cho rằng là con trai cho bà ta một nửa số tiền, mà lại cảm thấy con trai ở riêng rồi lấy đi một nửa của bà ta, đây chính là khoét thịt của bà ta uống máu của bà ta.
Lâm Uyển quyết định kéo quyền chủ động về, cô nói: “Đội trưởng, bác, việc cấp bách thật ra không phải ở riêng, mà là chữa bệnh cho anh ba.”
Ở riêng còn phải cho mẹ chồng một nửa số tiền? Nằm mơ đi! Lâm Uyển mới không đồng ý, cô còn muốn lấy về số tiền trước kia mẹ chồng tiêu, sau này lại ở riêng cũng không cho bà ta.
Lục Trường Phát nghĩ một lúc, ra một chủ ý: “Quả thật không được, để đại đội chi trước, chờ sau này lại bù trợ cấp vào là được.”
Còn bỏ thêm trợ cấp vào, vậy không phải chẳng khác nào về sau không cho bà ta trợ cấp sao? Bà Lục lại chịu không nổi, ở trong ấn tượng của bà ta đó chính là tiền của mình!
Thấy bà ta không quan tâm thân thể con trai chỉ ở chỗ này làm ầm ĩ, Lục Trường Phát cũng không vui: “Cứ quyết định như vậy định đi, có bệnh phải khám bệnh, số tiền này là bộ đội cho Chính Đình, cũng nên tiêu trên người thằng bé.”
Có cán bộ chống đỡ, ông Lục không dám nói gì, bảo bà cụ yên tĩnh chút.
Bà Lục bắt đầu khóc, khỏi phải nói thương tâm cỡ nào.
Lâm Uyển thấy bà ta khóc đau lòng như vậy, thật đáng thương, quyết định khiến bà ta càng thương tâm hơn.
Cô nói: “Cảm ơn bác và đội trưởng chi cho. Đã như vậy, chúng cháu mượn đại đội năm trăm đồng trước. Trợ cấp không đủ chờ cuối năm dùng hoa hồng đại đội chia để bù vào.” Tiền lúc trước Lục Chính Đình cho trong nhà, bây giờ anh chữa bệnh, đương nhiên có thể lấy tiền từ trong nhà, đây là đương nhiên.
Lục Trường Phát và Lục Trường Quý cảm thấy rất nên, đều nói như thế cũng được.
“Không được!” Bà Lục giơ chân, trợ cấp về sau không cho bà ta, còn muốn để bà ta nhổ ra số tiền trước kia, còn phải lấy hoa hồng trong nhà bù vào, dựa vào cái gì!
Đây rõ ràng là khoét thịt của bà ta!
Anh cả Lục cũng nóng nảy: “Không được, đó là tiền của tất cả mọi người chúng ta. Chú hai, chú nói đi?”
Anh hai Lục và chị dâu cả chị dâu hai lại không cảm thấy gì, dù sao tiền trong nhà đều tiêu cho bà cụ, Lục Chính Kỳ, Lục Tâm Liên mà thôi, bọn họ cũng không được tiêu. Bây giờ cho Lục Chính Đình trị chân, ngược lại càng cần phải làm.
Anh hai Lục nói: “Em ba chữa bệnh quan trọng hơn.” Anh ta đồng ý.
Bà Lục đau lòng kêu một tiếng, cả người trợn trắng mắt đâm đầu ngã nhào xuống.
Ông Lục nhanh chóng đỡ bà ta.
Lâm Uyển hét lớn: “Đừng nhúc nhích, để con tới! Người té xỉu cũng không thể tùy tiện động vào, rất có thể trúng gió liệt nửa người.”
Cô tiến lên bắt đầu bóp, vỗ bà Lục một trận, bóp miệng bà Lục vừa tím vừa sưng giống như bị đế giày vỗ vào.
“Ai nha… tôi không sống nữa!” Bà Lục lập tức tỉnh lại, hô: “Ở riêng! Tôi phải ở riêng!”
Lâm Uyển lạnh nhạt nói: “Mẹ à, không phải mẹ sợ tới hồ đồ chứ? Đang yên đang lành ở riêng cái gì? Đứa con dâu này mới qua cửa không được mấy ngày, còn chưa hầu hạ mẹ thật tốt đâu.”
Ở riêng? Bà sợ là không phải đang nằm mơ đấy chứ?

Lâm Uyển thật sự không muốn ở riêng, dù sao cô và Lục Chính Đình không phải vợ chồng thật, sống riêng dù sao vẫn xấu hổ.
Mặt khác cô rất thích Lục Minh Lương và hai bé gái, mọi người ở cùng một chỗ cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ít nhất cô ở nơi này, bà Lục cũng đừng nghĩ tới đánh đứa nhỏ nữa, đánh con dâu cũng không được!
Điều quan trọng nhất chính là, ở riêng còn phải cho mụ già kia một phần tư công điểm thêm một nửa số tiền? Dựa vào cái gì?
Công điểm này không phải áp đặt, mà là dựa theo năng lực của vợ chồng để định ra, nếu hai vợ chồng chỉ có mười mấy công điểm, còn dẫn theo đứa nhỏ, vậy có thể không đưa công điểm, mà khi phân đồ ăn phải đưa đồ ăn cho cha mẹ già. Về phần tiền bạc, ở nông thôn không mấy người có thể kiếm được tiền mặt, cơ bản không lo lắng.
Chỉ là hiện giờ Lục Chính Đình và Lâm Uyển đều làm việc ở đại đội, coi như là người có tiền, toàn bộ thôn đều nhìn thấy. Đương nhiên, nếu không muốn đưa cũng có thể nói là cho Lục Chính Đình chữa bệnh, nhưng như vậy vẫn phải luôn giấu giếm, phiền toái cỡ nào?
Thật ra Lâm Uyển là người sợ phiền phức, từ trước đến nay chú ý trực tiếp nhất, rõ ràng nhất.
Vả lại không có nhà ở sẵn, trừ phi mụ già bọn họ dọn ra ngoài hoặc là có nhà ở tốt hơn, nếu không Lâm Uyển sẽ không dọn ra ngoài.
Cô chẳng những muốn giữa tiền lại không đưa cho bà cụ, còn muốn ở trong này ăn uống vui chơi, châm ngòi quan hệ giữa chị dâu cả chị dâu hai bọn họ với mụ già, mỗi ngày tức giận đến mức mụ già ác độc giơ chân lúc ấy mới gọi là thoải mái.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận