Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 63: Anh trai

Lâm Uyển đoạt lấy cây chổi để qua một bên, cầm bánh táo bánh đào cho bọn họ ăn.
Anh cả Lâm rút đầu ở trong chăn không chịu đi ra, thân thể lại còn run run, anh hai Lâm ngửi một chút, cười rộ lên: “Ngọt, a…”
Lâm Uyển rửa sạch tay, bốc lên một miếng thả vào trong miệng anh ta, giúp anh ta ăn.
Cô còn muốn đút, anh hai Lâm không muốn nữa. Anh ta quay đầu đâm vào trên cửa sổ, tò mò nhìn Lục Chính Đình và tiểu Minh Quang bên ngoài, kích động hỏi Lâm Uyển.
“Em, rể?”
Lâm Uyển gật đầu: “Anh ấy tên Lục Chính Đình lớn hơn anh hai, bằng tuổi với anh cả.”
Lâm Tụ: “Đó, đó cũng là, em, em rể.” Anh ta chọc chọc anh cả: “Em rể, em rể.”
Lâm Tuấn không chịu đi ra, run rẩy lại càng kịch liệt.
Lâm Tụ không ăn bánh ngọt, ngược lại loay hoay hỏi chuyện nhà chồng cô, sống có tốt hay không. Anh ta run run, nói chuyện cũng không liền mạch, một câu phải hỏi nửa ngày, nhưng tâm tư quan tâm em gái lại không giấu được. Lâm Uyển cũng không phiền, không đợi anh ta hỏi đã chủ động nói một vài chuyện. Hơn nữa chuyện mình thi đậu bác sĩ chân đất, cùng với việc đánh nhau với bà Lục đều kể lại cho bọn họ nghe, khiến anh hai Lâm mừng rỡ cười ha ha không ngừng.
Đột nhiên, hai mắt anh hai Lâm trợn lên, thân thể cứng còng, bắt đầu run rẩy mãnh liệt, đầu va mạnh vào trên giường lại bật lên.
Anh ta phát bệnh!
Nguyên chủ không có kinh nghiệm gì truyền cho Lâm Uyển, trước đây các anh trai phát bệnh cô chỉ biết sợ hãi, dần dà thậm chí có chút ghét bỏ, gặp thấy tình huống này cô đều sẽ trốn ra ngoài.
Anh cả Lâm thấy em trai phát bệnh, nghĩ muốn giúp đỡ lại không sử dụng được sức lực, kết quả bản thân càng run kịch liệt hơn, tức giận anh ta dùng đầu húc vào tường.
Lâm Uyển nhanh chóng lựa chọn thực hiện phương pháp, câu thông với hệ thống, bình tĩnh nói: “999, giúp tôi lật xem phương pháp đối phó với bệnh động kinh.” Lại vỗ anh cả một cái: “Anh im lặng chút!”
Lục Chính Đình nghe thấy động tĩnh đổi hai cây nạng tiến vào, một cánh tay anh chống đỡ thân thể của mình, một bàn tay trống giúp đỡ Lâm Uyển.
Lâm Uyển dựa theo sự chỉ điểm của Tiểu Cửu, trước để Lục Chính Đình hỗ trợ ấn đầu vai anh hai giảm bớt biên độ run mạnh xuống, cô lại nhét cây chổi vào miệng anh hai, tránh anh ta cắn đầu lưỡi của mình, lại để anh ta nghiêng đầu, tránh cho gốc lưỡi sau rớt xuống tắc nghẽn đường hô hấp.
Lâm Tụ trợn trắng mắt, trong cổ họng phát ra thanh âm kỳ quái, rất nhanh đã đổ mồ hôi đầy đầu, chậm rãi tỉnh táo lại.
Anh ta nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Lục Chính Đình, nhất thời xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái khe đất chui vào, anh ta đây là làm mất mặt em gái rồi.
Lục Chính Đình: “Bọn họ cần nghe theo lời dặn của bác sĩ dùng thuốc chống động kinh. Không thể kéo dài nữa.”
Lâm Uyển gật đầu: “Chờ cha trở về sẽ nói với cha.”
Cô dùng tay áo lau mồ hôi, xoay người nhìn thấy Lâm Tuấn, nghiêm túc nói: “Anh cả, anh như vậy để làm chi? Mắc bệnh cũng không phải lỗi của các anh.”
Lâm Tuấn từ từ nhắm hai mắt rụt lại ở góc tường run rẩy, không nói lời nào, trước hết Lục Chính Đình đi ra ngoài, tránh cho các anh trai nhà họ Lục xấu hổ, bản thân anh tràn đầy tàn tật hiểu được loại tâm lý này.
Lâm Uyển nói: “Các anh đừng lo lắng, bây giờ em làm bác sĩ. Em học thật tốt, nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho các anh.”
Tuy rằng động kinh nghiêm trọng không thể chữa khỏi, nhưng cô có hệ thống vẫn có hy vọng.
999 với trạng thái sứ mệnh gia tăng sinh mạng: “Tiểu Cửu nhất định sẽ cố gắng chữa trị, sớm ngày để ký chủ trở thành thần y một thế hệ!”
Anh cả Lục cũng không ôm hy vọng đối với việc chữa khỏi chút nào, đời này chính là cuộc sống chịu đựng.
Khi anh ta mới vừa phát bệnh từng đi bệnh viện, khi đó nói uống thuốc ổn định có thể khống chế, tuy rằng thuốc rất mắc, cha mẹ vẫn cho anh ta trị liệu.
Ngay từ đầu quả thật dùng được, nửa năm thời gian không phát tác, nhưng sau đó ngược lại phát tác lợi hại hơn, anh ta không chịu uống thuốc.
Bởi vì anh ta đã kéo gia đình suy sụp, anh ta không muốn liên lụy trong nhà gặp cảnh khốn cùng từ chối tiếp tục trị liệu. Kết quả sau đó em trai lại phát tác, lần này hoàn toàn đào khoét gia sản, rốt cuộc khinh thường bệnh tật.
Hơn mười năm, anh ta đã tuyệt vọng.
Lâm Tụ mới vừa phát tác, có hơi mệt, cũng có chút mất tự nhiên, tuy rằng anh ta muốn nói chuyện với em gái, nhưng không có sức lực, nằm ở nơi đó trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện.
Lâm Uyển biết tâm tư của bọn họ, cũng không nhiều lời, thầm nghĩ mau chóng lấy nhiều thuốc, học y thuật thật tốt, tranh thủ mau chóng tiến bộ.
Cô lặng lẽ câu thông 999: “999, lúc mi chữa trị hệ thống, có thể thiên về phương pháp trị liệu động kinh một chút hay không?”
999: “Ký chủ yên tâm, Tiểu Cửu tuyệt đối không ham chơi, chuyên tâm nghiên cứu tri thức chữa bệnh.”
Lâm Uyển khen nó một câu, Tiểu Cửu giống như một đứa nhỏ, thường khích lệ sẽ cho nó cổ vũ lớn lao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận