Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 502: Chia phần

Chị dâu cả Lục cười đáp: “Không thì thế nào chứ. Hai năm này chị cứ như đang nằm mơ vậy, có thế nào cũng không nghĩ được có thể chia nhà, còn có thể tự mình sống tốt.” Mấu chốt là bà mẹ chồng ác độc cũng gặp được người trị bà ta rồi. Bây giờ náo loạn đến mức con cái bất hòa, gia đình tan nát, cậu tư hiếu thuận nhất cũng đi không về nhà, bà già cũng mắc bệnh run rẩy không ngừng.
Hai chị em dâu càng nói càng hưng phấn, đặc biệt là về đến nhà nghe thấy tiếng oán giận khóc lóc của Lục Tâm Liên truyền ra từ phòng chính, cuối cùng là tiếng chửi mắng, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Chị dâu hai Lục: “Chị cả, chúng ta còn chuyển nữa không?”
Chị dâu cả Lục: “Chuyển cái gì, chuyển ra xây nhà không phải còn tốn tiền sao? Vẫn nên gom trước đi đã. Nhà này có một phần của chúng ta, cần gì phải chuyển, không chuyển.”
Bây giờ bà Lục cũng không dám đánh bọn họ, chồng cũng không dám đánh nốt, bản thân cô ấy tự lo cuộc sống của mình, sống khỏi phải nói là quá thoải mái, nên chuyển nhà làm gì? Cô ấy còn muốn xem bà mẹ chồng gặp báo ứng nhiều hơn.
Qua vài ngày, chân của ông cụ Cố đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn không thể xuống đất, tránh cho làm nứt vết khâu.
Lâm Uyển sợ ông cụ sốt ruột, mới khuyên: “Ông phải thả lỏng tâm trạng, chân không thể so được với những chỗ khác như tay, phải dưỡng thêm một thời gian mới được.”
Ông cụ Cố: “Ông không gấp, ông chỉ tò mò thôi, vậy mà đôi chân này thật sự có cảm giác rồi.” Ông cụ quay đầu nói với Lục Chính Đình: “Có phải Tiểu Lục cũng thấy vô cùng đồng cảm không?” Vốn dĩ cho rằng cả đời này không thể đứng lên được, nào có biết lại đứng lên được chứ.
Lâm Uyển phiên dịch cho Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình nở nụ cười, liếc mắt nhìn Lâm Uyển thật sâu, rồi nói với ông cụ Cố: “Ông, hai chúng ta có thời gian thì trao đổi một chút nhé.”
Trong lòng anh, Lâm Uyển đã cho anh quá nhiều, không chỉ là vấn đề chân đứng dậy được, mà cả người đều đứng dậy một cách chân chính, hơn nữa còn có thể bước ra từ trong bóng ma quá khứ, đánh bại ma quỷ trong lòng, không để anh hoàn toàn rơi vào bóng tối biến thành một người u ám nữa.
Cô đối với anh, là người cứu vớt, và là nguồn suối sức mạnh duy nhất.
….
Mấy ngày trôi qua, Lâm Uyển bảo Lục Chính Đình cùng cô trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, châm cứu giúp hai anh trai.
Lại ở mấy ngày nữa vừa lúc lập đông, Lâm Uyển tính toán chân của ông cụ Cố có thể gần xuống giường được rồi, cô cùng Lục Chính Đình về nhà.
Thôn Đại Loan đang vội vàng thu hoạch củ cải cải trắng, địa phương xem trọng củ cải lập đông rau cải mùa đông, nói là lập đông phải thu hoạch củ cải, vào mùa đông thu hoạch cải trắng. Lúc này không có nhà kính trồng rau, chỉ có thể ăn rau dưa theo mùa, gia đình bình thường vào mùa đông ngoại trừ củ cải chính là cải trắng. Điều kiện gia đình tốt mới có thể giữ lại một luống rau chân vịt vào mùa đông đợi khi năm mới đầu xuân thì ăn.
Mà thu hoạch khoai tây, ở địa phương luôn trồng mà không lớn, trồng được một củ vừa phiền phức lại chiếm dụng đất đai, cho nên các xã viên không thích trồng, vườn rau lớn đương nhiên phải tính toán tỉ mỉ mới được.
Ngoại trừ rau củ mà các xã viên trồng trong đất tư nhân, đại đội cũng sẽ phân. Mà nhà Lâm Uyển và bác sĩ Kim được chia nhiều vô kể hơn ba nghìn cân cải trắng và xấp xỉ hai ngàn cân củ cải từ năm đại đội!
(Một cân Trung Quốc = 1 Kilogram)
Nhìn thấy cải trắng và củ cải trong viện xếp thành núi nhỏ, Lâm Uyển trực tiếp sợ ngây người.
Kế toán còn sợ không đủ: “Bác sĩ Lâm nhà cháu nhiều người như vậy, một ngày một gốc cải trắng hai cây củ cải không biết có đủ hay không? Cháu để đó mà ăn, không đủ đại đội đưa cho cháu nữa.” Ở nông thôn không có đồ ngon gì, nhưng cải trắng củ cải vẫn phải đảm bảo đưa đủ cho thủ trưởng.
Lâm Uyển chỉ vào cải trắng và củ cải chất đống giống như ngọn núi: “Nhiều như vậy, phải để như thế nào?”
Kế toán cười nói: “Cải trắng đem muối hai bình dưa chua, còn lại chất ở trong nhà chính là được. Viện y tế không phải có kho hàng sao, chất chỗ đó cũng được. Củ cải càng dễ, trước tiên cháu phơi khô ba trăm cân củ cải, lại muối ba trăm cân củ cải muối, chỉ có điều tách với củ cải cay ra muối. Còn lại bảo Chính Đình đào một cái hố, vùi củ cải vào, lấp cát lại, về sau muốn ăn thì đào lên, rất thuận tiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận