Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 470: Cầu y 3

Kế toán tiễn đến cửa vẫn còn rướn cổ trông theo, rồi quay trở lại nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, bây giờ cô đã nổi tiếng gần xa, tương lai rộng lớn rồi, đây đúng là rượu thơm không ngại ngõ sâu.”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Yên tâm đi, tôi là bác sĩ của thôn Đại Loan, thì mãi mãi vẫn sẽ là như thế.”
Cô sẽ không phụ lòng mong đợi của bà con, mà sẽ khiến bọn họ yên tâm, sau này chỉ cần cô có thể chữa bệnh, cô nhất định sẽ cố hết sức giúp bọn họ.
Nghe cô nói như vậy, kế toán rất vui vẻ: “Vậy tôi cũng phải thay các xã viên cảm ơn bác sĩ Lâm, người lợi hại lại còn khiêm tốn nhún nhường giống như cô cũng không nhiều đâu.”
Đãi ngộ ở nông thôn không tốt, ăn thịt cũng không thể thỏa mãn bất cứ lúc nào, nếu như người bình thường có y thuật tốt như vậy, đã sớm đi vào bệnh viện huyện rồi.
Bất tri bất giác, lòng kính trọng của kế toán với Lâm Uyển lại tăng lên một bậc, ánh mắt nhìn cô cô đều trở nên kính trọng hẳn lên.
Lâm Uyển không không chịu nổi khi thấy anh ta buồn nôn như vậy, nhanh chóng kéo Lục Chính Đình trở về nấu cơm.
Có kế toán truyền bá rộng rãi, sau khi tan làm, các cán bộ đại đội biết bác sĩ Lâm quan tâm bà con quê nhà, thà rằng ở lại nông thôn cũng không đi vào thủ đô nhận đãi ngộ hàng đầu.
Thật đúng là một bác sĩ hiếm có trên đời, đây là gì? Đây là tinh thần Bethune vĩ đại!
Lục Trường Hữu bàn bạc với mấy đại đội trưởng: “Tôi thấy chúng ta nên tăng thêm đãi ngộ cho bác sĩ Lâm.”
Lục Trường Phát: “Tăng thế nào? Thêm lúa mì, ồ, không đúng, cho bột mì pha trứng, để bác bữa nào sĩ Lâm cũng được ăn bột mì pha trứng.”
Kế toán: “Bột mì pha trứng không đủ, phải cho thêm công điểm, thêm tiền!”
Một đội trưởng khác nói: “Phát tiền còn không phải để mua đồ hay sao? Ở nhà có tiền cũng không mua được gì. Tôi thấy bác sĩ Lâm thích ăn thịt, chắc hẳn nên cho thịt. Cứ dăm ba hôm lại tăng thịt cho bác sĩ Lâm, cho dù là thịt heo thịt thỏ hay là thịt gà thịt vịt, thịt cá, bác sĩ Lâm đều thích hết.”
Lâm Uyển thích ăn thịt, điểm này mọi người đều biết, chỉ là nông thôn không có phiếu thịt, chỉ một chút phiếu đó của Lục Chính Đình thì không đủ, một tháng mới được một cân, nửa cân thịt thì làm được gì. Tốt nhất là cho bác sĩ Lâm ngày nào cũng ăn được hai miếng thịt, thế này mới giống nói này.
Đại đội trưởng khác bảo: “Năm thôn chúng ta, muốn gom thịt cho bác sĩ Lâm cũng không có gì khó, mua gà vịt từ trong tay các xã viên, và mua thịt heo từ công xã, cũng không phiền phức chút nào cả.”
Những con gà mẹ đẻ trứng vượt qua hai năm rưỡi, đẻ trứng càng ngày càng ít, giá trị cũng ít đi, không bằng lần lượt mua về cho bác sĩ Lâm cải thiện cuộc sống.
Ông ta đề nghị như vậy, những cán bộ khác cũng đồng ý, đều cảm thấy không tệ, là một cách hay. Hơn nữa bởi vì có Lục Chính Đình và bác sĩ Lâm, mà nghề phụ của đại đội cũng càng ngày càng phát đạt, kiếm tiền cũng không phạm quy, đây mới là điểm mấu chốt!
“Vậy giao cho đại kế toán xử lý.” Đại đội Ngũ Liễu có một tổng kế toán, bên dưới các thôn còn có kế toán nhỏ của mình. Lục Chính Phi là tổng kế toán, nên anh ta phụ trách chuyện này.
“Mọi người yên tâm đi, tôi đảm bảo có thể tốn ít tiền nhất mua được nhiều thịt nhất, để bác sĩ Lâm được ăn ngon.” Kế toán vắt cổ chày ra nước như anh ta cũng không phải làm không, kiên quyết không để đại đội tốn một xu tiền oan.
Trưa ngày hôm sau, Lâm Uyển tan làm về nhà, thấy Lục Chính Đình đang nấu cơm.
Anh nhìn thấy cô về, kêu cô ra ngoài trước: “Anh làm bánh nướng áp chảo cho các em, đừng để bị sặc.”
Bánh rán hành có hơi khói, nên anh làm bánh nướng áp chảo cho Lâm Uyển, không cần thêm dầu, trực tiếp để chảo khô rồi áp chảo, tuy ăn không thơm và giòn như có dầu, nhưng lại thơm mùi cháy, hơn nữa càng ngọt hơn.
Lâm Uyển ngửi thử: “Vẫn ổn, bây giờ em không sợ.”
Cô hái đậu cô ve ở trong sân.
Lúc này kế toán ngâm nga giai điệu, xách một con gà đi vào trong: “Bác sĩ Lâm, đây là một con gà hai năm rưỡi, cho cô bồi bổ cơ thể đấy.”
Lâm Uyển bối rối: “Kế toán, đang yên đang lành cho tôi gà làm gì? Tôi vẫn chưa ở cữ mà.”
Kế toán cười bảo: “Cô chỉ lo ăn thôi, có là được, đợi cô ở cữ sẽ nhiều hơn.” Anh ta ném con gà bị buộc chân đó xuống đất: “Đừng để nó chạy nhé, rất biết chạy, còn biết bay cơ.”
Lâm Uyển đi lấy tiền cho kế toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận