Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 432: Tin nhà

Lục Chính Đình thì lại dựa theo yêu cầu của Lâm Uyển làm một ít thịt thành thịt khô, dùng muối to, hoa tiêu, và hạt tiêu trước, sát vào cho vị mặn sau đó để yên, ở địa phương không có cây quýt, nhưng có tùng bách, sơn tra, hoa tiêu dại, dùng những thứ này để hun cũng được, sau khi hun xong treo gác bếp quanh năm cũng không hỏng.
Xế chiều bọn họ đang làm việc ở nhà, thì kế toán chạy tới: “Bác sĩ Kim, điện báo của anh.”
Bác sĩ Kim đang cùng hai đứa trẻ sàng bột, bọn họ sàng ít lúa mì, muốn tách bột mì và trấu cám ra. Nghe nói là điện báo của mình, tay anh ta hơi run lên, bột rớt đầy lên bàn, anh ta nhanh chóng phủi tay nhận điện báo, vậy mà lại là của trường cán bộ Mùng Bảy Tháng Năm gửi tới, trên đó chỉ có vài chữ ít ỏi, nhưng nặng tựa ngàn cân: Cha bệnh nặng, nhanh về.
Anh ta lập tức vào phòng thu dọn hành lý, quần áo chăn gối đều mang theo bên mình, ngoài ra còn có một cặp lồng và cốc trà.
Lục Minh Lương thì chạy ra ngoài tìm Lâm Uyển và Lục Chính Đình đang ở góc tường làm thịt xông khói, nói chuyện của bác sĩ Kim. Lâm Uyển kêu Lục Minh Lương trông thịt, còn cô thì kéo Lục Chính Đình về nhà giúp bác sĩ Kim thu dọn một chút.
Điện báo không nói bệnh gì, nhưng nếu đã có thể gửi điện báo tới nơi con trai về quê, chắc chắn là không nhẹ. Anh ta chưa từng nói qua chuyện trong nhà, và Lâm Uyển cũng chưa từng hỏi tới. Cô lấy năm mươi đồng tiền mà huyện phát cho mình ra, lại lấy phiếu lương sáu mươi cân, đây là vật bảo hộ quan trọng nhất khi ra ngoài.
“Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng sốt ruột, nếu như có gì cần, cứ việc điện báo về cho chúng tôi.”
Bác sĩ Kim nhìn một xấp phiếu lương và tiền đó, anh ta cũng không từ chối, bên đó tình hình thế nào anh ta không rõ, mang nhiều một chút cũng có tự tin. Anh ta gật đầu: “Lời cảm ơn tôi không nói nhiều nữa, đợi tôi về sẽ trả cho hai người.”
Lâm Uyển: “Trả với không trả cái gì, chúng ta ăn chung một nồi cơm chính là người một nhà, đây cũng là lương thực của anh.”
Cô giải thích cho Lục Chính Đình một chút, kêu anh đi cùng bác sĩ Kim tới đại đội xin thư giới thiệu.
Lâm Uyển nhanh chóng dẫn Tiểu Minh Quang thu dọn bột mì đựng vào trong một cái bình nhỏ, đậy nắp rồi đè lên. Sau khi xử lý gọn gàng xong, cô dẫn cậu bé ra ngoài tìm Lục Minh Lương. Lục Minh Lương ngoan ngoãn ngồi ở đó nhìn chằm chằm vào cành cây đang cháy và thịt ở phía trên.
Trên giá gỗ rủ xuống hơn trăm cân thịt và lạp xưởng, năm sau có thể ăn được rồi.
Lục Minh Lương vừa nhìn chằm chằm vừa dùng cây nhóm lửa gảy vài cành cây đó, trong lòng còn thầm cầu nguyện, mong rằng thịt hun thơm một chút, để bác sĩ Kim mang về cho cha anh ta ăn, như vậy bệnh sẽ đỡ hơn.
Cậu bé thấy Lâm Uyển và em trai qua đây, mới đứng dậy bảo: “Thím ba, đang nhỏ dầu ạ.” Cậu bé kêu Tiểu Minh Quang đứng qua sưởi ấm, lửa nóng hầm hập.
Lâm Uyển thấy hun không tệ, mùi thơm ngào ngạt quả thực khiến người thèm rỏ dãi ba mét.
Hun xong thì dập lửa, đợi Lục Chính Đình trở về thì khiêng cột treo thịt về nhà mắc trên gác bếp, sau này khi ăn cơm cứ trực tiếp lấy xuống cắt miếng là xong.
Cô chọn một vài miếng thịt và lạp xưởng xuống, kêu bác sĩ Kim mang đi.
Bác sĩ Kim lại không chịu: “Tôi đã mang tiền và phiếu lương rồi, không mang thêm thịt nữa đâu.”
Nếu cha già thật sự bệnh nặng, cũng không ăn được cái này, còn nếu như thật sự không được, đến lúc đó sẽ nghĩ cách bỏ tiền mua chút đồ ngon cũng đủ rồi.
Lâm Uyển vẫn kêu anh ta mang vài miếng đi, cho dù ông cụ không ăn, thì anh ta và những người khác ăn cũng như thế.
Lục Chính Đình: “Cho dù xảy ra chuyện gì, bác sĩ Kim cũng phải bảo trọng thêm.” Anh vỗ vai của bác sĩ Kim.
Bác sĩ Kim gật đầu, bắt tay anh: “Cảm ơn.”
Cơm tối, bác sĩ Kim ăn không ngon cho lắm, đợi ba giờ sáng ngày hôm sau đã dậy vác hành lý xuất phát, anh ta phải đi vào huyện ngồi xe lửa.
Lục Trường Phát phái Lục Chính Hành chạy xe ngựa đưa anh ta đi.
Tết ông Táo, Lâm Uyển dựa theo phong tục ở địa phương, trong nhà cũng dán hình ông Táo, lại gói một bữa sủi cảo đón năm mới.
Ngày hôm sau là hai mươi tư, bọn họ chuyển bàn ghế ra ngoài, Lâm Uyển tìm nón đội cho Lục Chính Đình, lại lấy báo gấp thành hai cái ống giấy đội cho hai bé trai, kêu bọn nhỏ quét dọn nhà cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận