Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 119: Phạt quỳ

Lục Tâm Liên lại nhất quyết muốn để bọn họ tỏ vẻ cưng chiều cô ta trước, như vậy mới có thể khiến các chị dâu biết lợi hại.
Lâm Uyển: “Ăn cơm. Quá thời gian không chờ.”
Cô vừa nói, hai chị dâu bắt đầu dọn cơm, Lâm Uyển: “Chúng ta ăn trước.”
Để một nhà bọn họ hữu tình uống nước no đi!
Lục Chính Đình ngồi bên cạnh cô, ôm Tiểu Minh Quang yên lặng ăn cơm, tỏ vẻ cái gì cũng không biết. Anh hai Lục đi theo sau Lục Chính Kỳ, nhìn thoáng qua lập tức lui về ngồi bên cạnh chị dâu hai, lại không yên tâm liếc nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình một cái.
Trong phòng Lục Tâm Liên uất ức nước mắt rơi xuống xoạch xoạch: “Mẹ, cha, hai người xem. Anh hai con… Anh ấy cũng không thương con.”
Bà Lục nổi giận: “Thằng hai!”
Anh hai Lục đáp lại, đứng lên cũng không dám đi vào, bộ dạng tiến lui khó xử.
Bà Lục lại rống với ông cụ: “Mấy đứa khốn kiếp này nuôi lớn bọn nó rồi không nghe lời, nóng muốn làm sói mắt trắng…” Bà ta ỷ vào mình người đông thế mạnh, lại có cảm giác được nhiều người ủng hộ, cũng không sợ Lâm Uyển nữa.
Bà ta ở trong phòng liên tục khóc lóc kèm theo mắng nhiếc, thành công kích thích ông Lục thay đổi sắc mặt, vồ lấy một cây gậy nổi giận đùng đùng đến nhà chính đánh anh hai Lục.
“Bịch” một cái, không lưu tình chút nào.
Anh hai Lục bị đánh cho choáng váng, đau là thứ yếu, điều quan trọng là mất mặt.
Ông Lục tỏ vẻ tức giận tận trời: “Thằng bất hiếu, quỳ xuống!”
Anh hai Lục theo bản năng quỳ xuống, lại nghe Lâm Uyển không nhanh không chậm nói: “Lục Chính Tắc, mẹ không hiểu chuyện, đến cả anh cũng không hiểu chuyện à? Hiện giờ là xã hội mới, anh quỳ ai? Mọi người đây là muốn khôi phục chế độ phong kiến sao?”
Cô khẽ hừ một tiếng, giương giọng nói: “Chủ nhiệm Lục, dù sao chị cũng là cán bộ, sao có thể xúi giục cha mẹ hồ đồ, muốn khôi phục chế độ phong kiến như vậy, muốn để cha mẹ bị phê bình à? Sao lòng dạ chị ác độc như thế, chị đây là hận cha mẹ em bất công ư?”
Chị hai Lục nóng nảy: “Đừng nói bậy, tôi đâu như thế.”
Cô ta biết tính tình của bà Lục, trừ phi là con trai con gái út của bà ta, người khác khuyên bà ta, chẳng những không nghe còn có thể mang thù. Từ nhỏ cô ta đã lấy lòng bà cụ, theo bản năng không phản kháng không phạm sai lầm, cho dù làm chủ nhiệm hội phụ nữ, ít nhiều gì cũng là cán bộ, nhưng thói quen trong xương cốt này không đổi được.
Lâm Uyển lại càng muốn thay đổi cô ta!
Lâm Uyển: “Chị dâu cả chị dâu hai, chúng ta không ở riêng, chính là một thể. Nếu cha mẹ bị phê bình, chúng ta cũng không tốt đẹp gì. Làm con gái trơ mắt nhìn cha mẹ phạm sai lầm bị đánh, đây không phải hiếu thuận. Chúng ta cũng không làm kẻ phản bội không hiếu thảo.”
Chị dâu cả chị dâu hai lập tức tỏ vẻ nghe cô phân phó.
Hai cô xem như thông minh, ở cái nhà này, chỉ có Lâm Uyển có thể đối chọi với bà cụ, cũng chỉ có Lâm Uyển có thể bảo vệ các cô, để các cô sống một cuộc sống khác.
Đàn ông, không đáng tin!
Lâm Uyển: “Đi mời hai bác Trường Phát Trường Quý.”
Lần trước mời cán bộ đại đội, tiền không có, chia nhà cũng không chia được.
Lúc này lại mời…
Ông Lục theo bản năng hô: “Không có chuyện gì, cả ngày tìm cán bộ làm gì. Không cần!”
Lâm Uyển nhìn ông ta, ánh mắt trong trẻo bức người: “Không đánh người không quỳ xuống không dập đầu nữa?”
Ông Lục khó chịu, ồm ồm, trong cuống họng khò khè một tiếng: “Quên đi.” Ông ta nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.
Anh hai Lục thấy thế cũng ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi như cũ.
Trong phòng Lục Chính Kỳ liên tục khuyên mẹ và em gái anh ta ăn cơm trước.
Chị hai Lục đi ra muốn ăn cơm.
Lâm Uyển không khách khí nói: “Chủ nhiệm Lục, vốn dĩ nên giữ chị lại ăn cơm. Nhưng chị chẳng những không khuyên mẹ hiểu lí lẽ, ngược lại gây thêm phiền phức, chị vẫn đi đi. Trừ khi chị một lòng hướng thiện, nếu không chúng em không chào đón chị đâu.”
Chính là muốn ăn thịt của chị, lại không để chị ở lại ăn cơm, ai bảo chị vào hùa với mẹ chồng và cô em chồng kia! Tốt nhất tức giận không bao giờ trở về nữa, để bà cụ mất đi một tham mưu!
Sắc mặt chị hai Lục trở nên rất khó coi, vừa tức giận vừa uất ức, cô ta bỏ thịt ra sức lại không thu được kết quả tốt. Bây giờ cha mẹ cũng không nói chuyện thay cô ta, thật sự là ủy khuất chết cô ta.
Chị hai Lục làm sao chấp nhận được sự sỉ nhục này, dậm chân một cái: “Tôi đi.”
Cô ta vừa đi, bà Lục sẽ không có quân sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận