Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 111: Cuộc chiến sủi cảo 2

Bà Lục thấy cô ta khóc như vậy, trái tim giống như bị siết chặt: “Ai ức hiếp con gái bảo bối hả? Có phải chị cả khốn kiếp của con không?”
Lục Chính Kỳ: “Chị cả con chỉ biết thương yêu em ấy, làm sao có thể bắt nạt em ấy. Viên Viên, sao lại thế này?”
Lục Tâm Liên nức nở, lại ghé vào trong lòng Lục Chính Kỳ: “Anh Tư, ô ô…”
Chị hai Lục ở cửa nhà chính ngó qua: “Có phải do không có tiền?”
Cô ta vừa thấy Lục Tâm Liên như vậy thì biết là không có tiền, chắc chắn là trợ cấp tháng này không tới tay. Khi bà Lục tìm cô ta cáo trạng từng nói qua, Lâm Uyển muốn cho Lục Chính Đình khám bệnh, trợ cấp sau này không cho bà ta còn vay tiền từ đại đội muốn dùng công điểm của cả gia đình để trả, cán bộ đại đội đồng ý rồi.
Bà Lục cũng nghĩ tới: “Viên Viên, con đi xem giấy chuyển tiền rồi?”
Lục Tâm Liên khóc lóc vô cùng thương tâm, đôi mắt đều đỏ lên: “Mẹ, mẹ thấy bộ dạng bình thường của anh ba trung thực không thích nói chuyện, thật ra rất nhiều mưu mô. Anh ấy…”
“Nó làm sao?” Nhắc tới con thứ ba lửa giận của bà Lục lập tức tăng vọt.
Lục Chính Kỳ: “Rốt cuộc làm sao vậy, em nói rõ ràng đi.”
Lục Tâm Liên tỏ vẻ thương tâm muốn chết: “Trợ cấp tháng này, anh ba con lấy đi toàn bộ. Hu hu hu… Anh ấy còn giấu riêng, một tháng 78 tệ chỉ cho trong nhà 40. Anh ấy, anh ấy giấu nhẹm một nửa, một tháng giấu 38 tệ, giấu một cái là giấu hơn hai năm. Anh ấy, anh ấy nhiều tiền như vậy, đều cho ai? Giấu chỗ nào?”
Bà Lục vừa nghe vậy gào một tiếng: “Cái thằng sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, mẹ, mẹ liều mạng với nó!” Bà ta quay đầu muốn đi tìm chày cán bột.
Lục Chính Kỳ kéo bà ta lại: “Mẹ, mẹ như vậy là muốn làm gì. Anh ba con cần chữa bệnh giữ lại cũng là nên làm.”
Lục Tâm Liên hít hít cái mũi, trừng đôi mắt đỏ bừng: “Anh tư, chúng ta cứ ngu ngốc bị anh ấy lừa xoay vòng vòng. Anh ấy khám bệnh vốn không cần tiền, em từng hỏi bệnh viện rồi.”
Bà Lục tức giận đến ngực đau: “Chắc chắn là cho nhà mẹ đẻ của đứa con dâu xấu xa đó.”
Sau khi xuất ngũ một tháng giấu 38, vậy khi không xuất ngũ thì sao? Thằng khốn này phải giấu diếm bao nhiêu tiền? Suy nghĩ như vậy, bà Lục càng không thể nhẫn nhịn.
Lúc trước Lâm Uyển nói trợ cấp sau này không đưa cho trong nhà, còn muốn mượn tiền đại đội cho Lục Chính Đình khám bệnh, bà Lục cũng không thực sự xem là chuyện, thầm nghĩ con thứ ba sẽ không tuyệt tình như vậy, chờ gửi tiền tới rồi đương nhiên vẫn là con gái đi lấy. Dù sao lấy tiền phải dùng con dấu, mấy tháng gần đây vẫn đều là Lục Tâm Liên đi lấy, cho tới bây giờ Lục Chính Đình chưa từng đi, Lâm Uyển cũng không lấy, bà Lục cảm thấy không cần sợ.
Bà ta vẫn chắc chắn dù cho mình chán ghét con thứ ba nhiều cỡ nào, anh cũng sẽ trước sau như một hiếu thuận bà ta, dù cho bà ta đánh chửi ra sao cũng sẽ không phản bội mẹ ruột.
Hiện tại đột nhiên biết không chỉ trợ cấp tháng này bị con trai lấy đi, anh còn luôn gạt mình giấu tiền, bà Lục nháy mắt có một cảm giác bị người bán đứng phản bội.
Khiến bà ta không thể chấp nhận chính là, anh vốn không có hiếu thuận với mình như vậy.
Con sói mắt trắng này! Bà ta không mắng lầm anh!
Lục Chính Kỳ không tin: “Mẹ, anh ba không phải là người như thế.”
Lục Tâm Liên lại tin tưởng vững chắc không nghi ngờ: “Anh tư, mẹ chúng ta lớn tuổi như vậy, ăn muối còn nhiều hơn chúng ta ăn cơm, chẳng lẽ còn nhìn không chính xác? Là anh quá ngây thơ.”
Cô ta lại bắt đầu nức nở, trách cứ anh ba hai lòng, lại đưa tiền cho người phụ nữ bị anh tư ghét bỏ, anh đây là sợ tìm không được vợ, bụng đói ăn quàng thế nào cũng không nên cưới một ả đàn bà hư hỏng!? “May mà em quan tâm anh ấy như vậy, anh ấy thì hay rồi, giấu tiền sau lưng chúng ta.”
Cô ta từng hỏi làm sổ tiết kiệm, lấy tiền, đều rất chính quy, không có khả năng mạo danh thay thế, hơn nữa loại quân nhân xuất ngũ, cũng không phải người già cô độc thông thường có thể bị tính kế, cho nên, cô ta lại càng không thể chấp nhận.
Nếu có người trừ bớt đi, cô ta nhiều lắm là phẫn nộ, đuổi theo đòi về là được rồi. Hiện giờ cảm giác bị anh ba phản bội, cô ta vô cùng khó chịu, giống như kim sắt xuyên vào ngực một cái, làm sao cũng không bớt giận được.
Hai mẹ con mắng Lục Chính Đình, mắng Lâm Uyển, lời Lục Chính Kỳ khuyên bảo căn bản không dùng được, anh ta đành phải câm miệng.
Lục Thục Nhàn thấy hai người mắng hăng say: “Vừa khéo em út trở về, mau ăn sủi cảo đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận