Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 201: Chia hoa hồng

Phía dưới đại đội Ngũ Liễu nhiều thôn, nhiều người, làm việc đương nhiên cũng mau. Bọn họ ngoại trừ gửi tới bộ đội, mặt khác còn tự mình liên hệ với cung tiêu xã thành phố. Đây là con đường mà con gái của Lục Trường Hữu ở trong thành phố liên hệ.
Đại đội trưởng cười đến không khép được miệng: “Để kế toán tính toán cho các cháu. Thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện tốt như vậy đâu, kiếm ít cỏ dại còn có thể đổi tiền, chậc chậc, không thể không nói người đọc sách có văn hóa đúng là lợi hại.”
Bí thư: “Cái đó còn giả à? Chúng ta làm sao làm ra? Đương nhiên là dựa vào khoa học rồi.”
Kế toán Lâm lại mừng rỡ thấy răng không thấy mắt, bọn họ thật sự không nghĩ tới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, vốn tưởng rằng dùng sức lao động giá rẻ cầm thảo dược có thể đổi thành tiền đã không tệ rồi, bao nhiêu cũng không ghét bỏ, thấy tiền thì không mệt.
Sáu ngàn gói đầu tiên sớm đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, chất lượng quả cửa hiệu quả cũng không tệ, người ta lại đặt một vạn gói.
Hơn nữa bởi vì địa phương bùng phát bệnh sốt rét, trên dưới toàn bộ huyện đều bận rộn diệt muỗi, cho nên nhang muỗi của bọn họ hoàn toàn không còn hàng dự trữ, liên tục làm cũng không đủ bán.
Tiền của sáu ngàn gói đầu tiên đã kết toán, đại đội cũng muốn kết toán một chút với Lâm Uyển.
Kế toán Lâm lấy ra sổ sách và bàn tính, đánh bùm bùm một lúc, sau đó cho Lục Chính Đình xem.
Ông ta đếm hai mươi tờ nhân dân tệ, lại đếm một đống năm đồng một đồng, gom lại gần 270 tệ đưa Lâm Uyển.
“Cháu gái, cháu rể, đến, các cháu đếm thử đi.”
Lâm Uyển kinh ngạc nói: “Nhiều như vậy?”
Cô vốn nghĩ có mấy chục đã không tệ lắm rồi.
Ban đầu bọn họ không thuần thục, tốc độ đương nhiên chậm, sau này thành thạo phân công lại rõ ràng, ai phụ trách chuẩn bị vật liệu, ai phụ trách việc bên ngoài, ai phụ trách ép sợi thuốc, ai phụ trách uốn cong khay hong khô, một nhóm quả thực không cần quá nhanh nhẹn. Chỉ cần nguyên liệu đảm bảo đầy đủ, nhang muỗi làm ra quả thực giống như nước chảy.
Lâm Uyển lấy tốc độ ban đầu để phán đoán, đương nhiên không chính xác.
Thấy cô bất ngờ như vậy, ba người kế toán Lâm cũng rất đắc ý: “Chúng ta cộng lại một chút, năm đầu tiên cũng giống như sau này, lợi nhuận cho các cháu ba phần. Đừng nhìn thôn chúng ta ít người, đàn bà phụ nữ cũng có thể làm.”
Ba người đứng đầu của Lâm Gia Câu này, thái độ làm người tương đối ôn hòa, không thích vơ vét của cải quá mức, bình thường buôn bán của đại đội cũng là nghĩ cách cải thiện cuộc sống của các xã viên và kiến thiết đại đội. Cho Lâm Uyển ba thành, đại đội lưu lại bảy thành, chỉ có mua phân hóa học, thuốc trừ sâu, còn có thể gom lại cuối năm chia hoa hồng với các xã viên.
“Nếu thực sự kiếm được nhiều, chúng ta có thể chia một ít hoa hồng cho xã viên.” Lâm Uyển nghĩ một chút đẩy tiền về nói: “Sau này cháu lấy hai phần là được rồi. Không cần ba phần.”
Lúc trước cô nghĩ bắt đầu kiếm thì không được bao nhiêu tiền, cho nên cảm thấy ba phần cũng được, bây giờ xem ra tiềm lực rất lớn, hai phần đã không ít tiền.
Chỉ cần sản phẩm hoàn thiện, nguyên liệu cũng đủ, vậy đơn đặt hàng không phải là vấn đề, cho nên kiếm tiền cũng không phải vấn đề khó.
Nhưng nguyên vật liệu của đại đội mình chắc chắn không đủ, cần thu mua từ bên ngoài, vậy thì cần phí tổn.
Hơn nữa loại tính chất phân xưởng buôn bán kiếm tiền này, Lâm Uyển cảm thấy vẫn phải nộp một phần tiền cho công xã, tùy tiện lấy danh mục gì cũng được, như vậy mới không có phiền phức sau này. Cũng may em trai đại đội trưởng là phó bí thư công xã, bọn họ chắc chắn có sắp xếp.
Chỉ là cô cũng muốn đưa ra một phần, không thể xem như không biết, cho nên uyển chuyển nhắc một chút, đối phương hiểu là được.
Cô và Lục Chính Đình không cần tham gia lao động, chỉ là cung cấp kỹ thuật và con đường tiêu thụ, bây giờ không phải kinh tế hàng hóa, lấy hai phần cô cũng rất thỏa mãn, không muốn thêm phiền toái.
Ba người bí thư nghe xong ý tứ của cô, liếc nhau, không nghĩ tới cô gái này hiểu lý lẽ như vậy, cái này cũng nghĩ tới được, đoán là Lục Chính Đình dạy cô.
Bọn họ gật đầu, bí thư cười rộ lên: “Cháu gái biết nguyên tắc như thế, vậy bọn chú trợ cấp cho địa phương khác. Củi lửa, vật liệu khác và vân vân trong thôn, chỉ cần có ích với cháu, trước hết chia cho nhà mẹ đẻ cháu.”
Đây chính là phúc lợi không tệ.
Lâm Uyển đương nhiên đồng ý.
Sau đó bàn bạc xong, Lâm Uyển chỉ lấy 180 đồng, chờ một nhóm này xong rồi đến lúc đó vẫn còn có tiền.
Đều vui mừng.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận