Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 389: Trộm cắp 11

Cho nên những thanh niên trí thức thành thật an phận cũng vô cùng tức giận, bọn họ là người bị liên lụy, bởi vì bọn họ xuống nông thôn sau đó cố gắng lao động, tuy rằng bả vai yếu ớt không làm được việc nặng, nhưng cũng cắn răng kiên trì.
Hiện giờ, lại bị những người này bại hoại thanh danh.
Thiệu Nghị Hàn hổn hển nói: “Tưởng chúng tôi nguyện ý ở nhà các người à? Bên trên thế nhưng đã phát đồ ăn cho chúng tôi còn có tiền trợ cấp nữa. Số tiền này chính là xây chỗ ở cho thanh niên trí thức chúng tôi, sao các người không xây hả? Số tiền này đi đâu rồi? Có phải bị các người tham lam rồi không? Nói như vậy, đều điều tra đi, nhìn xem rốt cuộc ai tham!”
Kế toán mắng: “Nếu cậu đã nói như vậy, đại đội chúng ta cũng thật sự không dám lấy của cậu. Thanh niên trí thức các người cũng đến từ những nơi khác nhau, số tiền mang đến cũng không giống. Có người tổng cộng là 186 đồng, có người là 234 đồng. Nhưng một phần tiền này cho các cậu làm lộ phí, các cậu còn mua sắm vật dụng hàng ngày, tới đại đội một người chỉ còn không đến bốn mươi đồng tiền. Bốn mươi đồng tiền, còn chính là tiền mà các cậu dùng bữa, đốt củi lửa, khám bệnh, mua sắm dụng cụ sản xuất. Ở nông thôn nếu xây nhà, dù cho là nhà gạch vuông kém chất lượng nhất, ba căn ít nhất cũng phải hai trăm năm sáu mươi đồng tiền. Nhưng vào mùa đông, làm sao phơi khô gạch vuông?”
Thiệu Nghị Hàn cười lạnh: “Các người cũng đừng lừa dối chúng tôi, chỉ với căn nhà bùn đất nát đó, còn muốn tiền gì hả? Bùn đều là lấy trong đất, đắp lên thôi, vứt vài cây cỏ rách vào đạp đạp mấy cái là xây nhà xong. Đòi tiền hả? Ngay cả ngói cũng không có. Muốn tiền gì?”
Có thanh niên trí thức cũng phụ họa bọn họ, cảm thấy kế toán trốn tránh trách nhiệm.
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Ai cảm thấy chịu thiệt thì bây giờ lấy tiền đi, tự mình xây một căn.”
Mấy người lúc trước ra sức mồm mép lập tức á khẩu không trả lời được.
Trời lạnh với bùn đất sao? Đông chết người được rồi.
Hơn nữa, tuy rằng nhìn những căn nhà cỏ bằng bùn nát ở nông thôn, bọn họ cảm thấy chỉ là bùn đất đắp lên, nhưng rốt cuộc đắp như thế nào bọn họ không biết.
Khi hạ thấp người khác, cố gắng chê bai mọi chuyện đến nổi cái gì cũng sai, thật sự đến phiên mình làm, bản thân cũng chỉ biết nói thôi.
Bọn họ lại bắt đầu chỉ trích Lục Chính Đình: “Chúng tôi cũng không phải nông dân, làm sao biết xây nhà? Vừa tới đã bảo chúng tôi xây nhà, các người khinh người quá đáng.”
Lục Chính Đình nhíu mày, không cần biết bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn biểu cảm của bọn họ, anh đã đoán được ý của bọn họ, anh nói với Lục Chính Phi nói: “Gửi điện báo cho các thanh niên trí thức, mấy thanh niên trí thức này không có lòng dạ làm nông, nhiễu loạn trật tự của thanh niên trí thức, mãnh liệt yêu cầu điều về quê quán.”
Không phải ghét bỏ ở nông thôn sao, không phải muốn trở về thành phố sao, tiễn các người trở về!
“Không được!” Thiệu Nghị Hàn nóng nảy, nếu như bị điều về, không có hộ khẩu, không có đồ ăn, sẽ bị dán mác phần tử xấu bị vũ trang khu phố trực tiếp bắt đi coi như tội phạm mà bị cải tạo xử lý.
Các thanh niên trí thức đều muốn trở về thành phố, nhưng bọn họ muốn chính là danh chính ngôn thuận trở về, có thủ tục hợp pháp, mà không phải trộm cắp làm lính đào ngũ, cũng không phải bị trục xuất trở về.
Du Quốc Kiến lập tức nói: “Các người không thể điều chúng tôi về, chúng tôi là người được phái xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, các người không có quyền đuổi chúng tôi đi!”
Kế toán đáp: “Chúng tôi không có quyền đuổi các người đi, nhưng các người tới nơi này không lao động chăm chỉ, cả ngày châm ngòi quan hệ giữa thanh niên trí thức và xã viên, còn ăn cắp, chúng tôi không cần các người nữa.”
Những thanh niên trí thức khác lập tức chỉ trích mấy người Thiệu Nghị Hàn, bảo bọn họ nhanh chóng nhận sai, cam đoan về sau không dám nữa.
Nếu như bị điều về, bọn họ cũng không thể ở lại trong thành phố, còn phải đi xuống nông thôn khác, hơn nữa trên hồ sơ sẽ bị ghi lỗi nặng, đến lúc đó đại đội khác cũng không nguyện ý tiếp nhận, cho dù tiếp nhận cũng sẽ đối đãi với bọn họ như phần tử xấu.
“Nhanh chóng xin lỗi, đền gà mái cho bác gái đi!”
“Đúng vậy, hiện giờ bí thư và đại đội trưởng chưa tới, coi như việc nhỏ.”
Có một đồng lõa bị áp lực bức ép đành nhận tội chuyện tối hôm qua bọn họ đi ra ngoài ở trong căn nhà nhỏ nướng gà, anh ta thật sự sợ bị đưa về, đến lúc đó liên lụy người trong nhà không ngẩng đầu lên nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận