Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 300: Mất khống chế 2

Hai đứa trẻ Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang ở hai bên học thủ pháp của Lâm Uyển xoa bóp chân cho Lục Chính Đình, muốn để anh nhanh chóng tốt lên.
Lục Chính Đình nhìn bộ dáng ngây thơ và rạng rỡ của bọn trẻ, cũng cảm thấy không còn đau như vậy nữa.
Ăn cơm xong, Lâm Uyển cũng không cho anh đi làm, mà chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Cô sợ anh nhàm chán, còn lấy sách và báo cho anh đọc, còn bản thân cô thì đi thu xếp tài liệu về thảo dược.
Lâm Uyển làm việc một tiếng thì qua thăm anh, hỏi có phải chân anh đau lắm không? Sắp trưa rồi, cô xoa bóp rồi châm cứu cho anh, như vậy buổi chiều anh sẽ không còn đau như vậy nữa.
Đang lúc châm cứu, Lục Chính Kỳ lại chạy từ bên ngoài vào, nhìn thấy Lâm Uyển đang châm cứu cho Lục Chính Đình, anh ta vội hỏi: “Lâm Uyển, tôi nghe nói hai ngày nay anh tôi đau chân dữ dội, tại sao cô không đưa anh ấy tới bệnh viện?”
Rõ ràng trước đó cô nhiều lần nhấn mạnh cần tiền cho anh ba đi khám bệnh, cho nên không đưa tiền cho bà cụ, nhưng lúc này chân anh ba chuyển biến xấu, cô lại không đưa anh đến bệnh viện, ngược lại tự mình châm cứu lung tung!
Lâm Uyển liếc mắt nhìn anh ta: “Đang bận, muốn tìm anh ba anh thì ra ngoài đợi đi!”

Lục Chính Kỳ liếc mắt nhìn Lục Chính Đình ở trên giường, anh dựa người vào giường nhưng lại không có bất cứ phản ứng gì, không biết có ổn hay không, anh ta cắn răng: “Lâm Uyển, nếu anh ba thật sự chuyển biến xấu đi, tốt nhất chúng ta vẫn nên lập tức đưa anh ấy tới bệnh viện.”
Lâm Uyển nhíu mày: ‘Đi ra ngoài!”
Lục Chính Kỳ đứng ở trước giường không chịu đi: “Anh ba! Anh nói một câu đi.”
Lục Chính Đình vẫn không có bất cứ phản ứng nào như cũ, bởi vì anh bị Lâm Uyển và hệ thống thôi miên rồi, để châm cứu có hiệu quả, nên cô đã dùng thủ pháp mạnh, hiển nhiên anh sẽ thấy vô cùng đau đớn.
Sau khi thôi miên châm cứu, anh cũng không cảm giác được gì, sau khi kết thúc anh cũng sẽ tiếp tục ngủ chừng hai tiếng, đủ để nghỉ ngơi, khi anh tỉnh lai, tình trạng cơ thể cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng toàn bộ chuyện này theo quan điểm của Lục Chính Kỳ, lại chính là Lục Chính Đình bệnh không chịu được nữa rồi, nhưng Lâm Uyển lại không cho anh đi bệnh viện, cứ nhất định giữ anh ở nhà tự mình chữa trị.
“Tôi không thể để cô tùy tiện như vậy được, cô sẽ hại anh ba.” Lục Chính Kỳ muốn cõng Lục Chính Đình ra ngoài, đưa người đến bệnh viện, nhưng trên người Lục Chính Đình toàn là kim châm, hơn nữa rõ ràng cũng không mặc quần áo, mà chỉ vắt một miếng vải ngang hông, thực sự là không biết ra tay thế nào.
Lâm Uyển lạnh mặt: “Lục Chính Kỳ, anh là ngu thật hay là cố tình đấy, còn không cút ra ngoài thì đừng trách tôi không khách sáo.” Cô nắm một cái móc sắt dài hai tấc trên bệ cửa sổ, đó là thứ dùng để móc rèm cói ở bên ngoài cửa sổ.
Lục Chính Kỳ: “Cô muốn đánh thì đánh, nhưng tôi vẫn phải nói cho rõ, cô hận tôi cũng được, nhưng cô không thể vì thế mà hại anh ba tôi. Cô như vậy là không công bằng với anh ba tôi, anh ấy có làm gì sai đâu?”
Lâm Uyển bị anh ta nói cho bật cười: “Đúng, anh ba anh nào có làm gì sai, sai là ở loại em trai tự cho mình là đúng như anh.” Cô hô ra ngoài cửa sổ: “Bác sĩ Kim, phiền anh giúp tôi kéo tên phiền phức ra ngoài trước với.”
Bác sĩ Kim nhìn thấy Lục Chính Kỳ đi qua cũng để ý đến, nhưng anh ta không tiện nhúng tay vào chuyện gia đình của nhà họ Lục, cho nên vẫn luôn không vào phòng. Bây giờ nghe thấy Lâm Uyển nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta đi vào liếc mắt nhìn tình hình trước mặt, rồi nói với Lục Chính Kỳ: “Cậu vẫn nên ra ngoài trước đi, đừng làm phiền bác sĩ Lâm châm cứu.”
Lục Chính Kỳ cười khổ, vẻ mặt các người đang làm loạn, anh ta chỉ vào Lục Chính Đình không có động tĩnh trên giường: “Bác sĩ Kim, anh là bác sĩ chính quy từ bệnh viện lớn tới, anh nói xem, cô ta làm như vậy có thể cứu được anh ba tôi sao? Chân của anh ba tôi đã chuyển biến xấu rồi, lẽ nào không nên đi tới bệnh viện sao?”
Anh ta càng nói càng tức giận, bất mãn nhìn Lâm Uyển, nói chuyện cũng bắt đầu không lựa lời: “Cô cứ giữ tiền của anh ba tôi, tôi không có ý kiến, dù sao anh ba cũng tình nguyện. Nhưng anh ba mắc bệnh, vậy mà cô lại tiếc tiền cho anh ấy đi khám, cô như vậy còn nói không phải đang hại anh ấy sao?”
Lâm Uyển xua tay với anh ta: “Cút cút cút, nhìn thấy anh là phiền. Đã chia nhà rồi đây là chuyện nhà tôi, có liên quan đến anh sao, anh cút sang một bên đi.”
Bác sĩ Kim cũng kéo Lục Chính Kỳ rời đi trước: “Bác sĩ Lâm tự có tính toán, đi nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận