Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 549: Lao động miễn phí

Hiện giờ Lâm Uyển đang dạy hai cậu bé về địa hình hình dạng bề mặt trái đất của Hoa Quốc cùng với thiên nhiên, bao gồm khí hậu, khu vực thảm thực vật, đặc trưng của các nơi. Thuận tiện kết hợp nói một chút về lịch sử tri thức phong thổ nhân tình địa phương, động thực vật thú vị, còn có thể giảng đến sự vận động của vỏ trái đất, cùng với chỗ giống và khác nhau của địa phương.
Bởi vì cô nói rất sinh động chơi vui, hai cậu bé vô cùng thích, còn cố ý tự mình vẽ tranh ảnh màu sắc rực rỡ, mình học xong rồi không nỡ phá hư dự định giữ lại cho Tuấn Tuấn dùng.
Trong nhà có làm màn thầu, đang đặt ở trên giường trùm chăn lên men, lúc này nở rồi có thể lên nồi hấp.
Trong nhà bây giờ phòng đông phòng tây đều có bếp lò, một bên hấp màn thầu, một bên hầm thịt khô khoai tây cải trắng, còn hấp một chậu canh trứng nhỏ, không chỉ là Tuấn Tuấn, tất cả mọi người đều ăn.
Lâm Uyển ôm Tuấn Tuấn nhóm lửa hấp màn thầu, bên kia hai cậu bé thì phụ trách xào rau. Khi đợi gần xong rồi, Lục Chính Đình cưỡi ngựa từ bên ngoài trở về.
Anh cầm túi xách, xách nửa miếng thịt dê, còn có nửa túi khoai tây, từ bên ngoài bước vào.
Hai người Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang lập tức chạy lên giúp đỡ: “Ôi, chúng ta có thể làm dê nướng xếp cùng với xâu thịt dê nướng!” Hai cậu bé rất kích động, trong nhà nhiều đồ gia vị, ngay cả thì là cũng có.
Lâm Uyển thêm một khúc rễ cây vào hố bếp, để nó tự mình chậm rãi bùng cháy, cô ôm Tuấn Tuấn đi ra ngoài đón.
Lục Chính Đình chưa rửa tay nên cũng không ôm cậu bé, cúi người hôn ở trên đỉnh đầu cậu bé một cái, sau đó thuận thế hôn lên khóe môi Lâm Uyển.
Lâm Uyển vội vã ngó qua hai cậu bé, hai người bọn họ đang ra sức đối phó với thịt dê, không chú ý bọn họ.
Cô giận Lục Chính Đình liếc mắt một cái, lại phát hiện Tuấn Tuấn đang ngửa đầu trừng một đôi mắt đen to lúng liếng nhìn bọn họ.
Cô có chút chột dạ, bảo Lục Chính Đình nhanh chóng đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Tuấn Tuấn quơ tay nhỏ bé mập mạp, đánh vào trên cánh tay Lục Chính Đình: “Cha!”
Lâm Uyển tưởng cậu bé bắt chước cưỡi ngựa, phối hợp cậu bé: “Cha cha, ngựa nhỏ chạy mau cha cha cha.”
Tiểu Minh Quang ha ha cười rộ lên: “Mẹ, em trai gọi cha mà.”
Cha? Lâm Uyển cúi đầu nhìn đứa con: “Cha?”
Tuấn Tuấn: “Cha…”
Lâm Uyển khua tay múa chân với Lục Chính Đình: “Con anh gọi anh đấy.”
Lục Chính Đình vừa lau tay lại đây nhìn cậu bé: “Gọi cha.”
Hình dáng của miệng khi phát âm giống nhau, Lục Chính Đình gật đầu: “Tuấn Tuấn giỏi quá, biết gọi cha.”
Tuấn Tuấn: “Cha, cha…”
Lâm Uyển và hai cậu bé ha ha cười không ngừng, cô phiên dịch với Lục Chính Đình một chút.
Lục Chính Đình cũng cười lên, một tay anh nâng con trai lên: “Ngựa nhỏ chạy mau cha cha cha…”
Hai cậu bé đuổi theo anh cha cha cha.
Náo loạn một trận, đồ ăn đã xong, cả nhà đi ăn cơm.
Lục Chính Đình nói với Lâm Uyển: “Bệnh viện huyện muốn để em hỗ trợ huấn luyện bác sĩ chân trần năm nay.”
Viện trưởng Tống của bệnh viện huyện nói: “Đồng chí Tiểu Lâm dẫn dắt bác sĩ thực tập giống như chăn dê, nuôi mười con là nuôi, thả một trăm con cũng là thả, đúng không? Năng lực mạnh, Hàn Tín dẫn binh càng nhiều càng tốt thôi.”
Lâm Uyển: “Không được, chỗ này của em còn có việc, em vào trong huyện không ai quản.”
Lục Chính Đình: “Bọn họ muốn cho bác sĩ chân trần trực tiếp đến đại đội chúng ta, phát lương thực cho chúng ta, còn cho phép nhiệm vụ năm nay giao heo ít lại, đưa trợ cấp. Mặt khác nếu em đồng ý, cũng cho tiền trợ cấp đi học. Đại đội chúng ta nhỏ, một đám học sinh giảm còn 35 người, học gần hai tháng, trả em ba trăm đồng tiền.”
“Anh đồng ý rồi?”
Lục Chính Đình cười nói: “Đương nhiên không, anh chỉ hỏi đãi ngộ một chút, sau đó trở về nói cho em nghe, nếu em muốn dạy thì đồng ý, không muốn dạy thì tìm cớ từ chối cũng không có gì.”
Tuy rằng ba trăm đồng tiền không ít, nhưng nhà anh không thiếu tiền, cũng sẽ không ngây thơ bởi vì tiền nhiều mà đồng ý.
Lâm Uyển có chút dao động, lao động miễn phí đó! Sao có thể bỏ qua? Chờ bọn họ đến đây, để bọn họ giúp đỡ làm thuốc. Ban ngày học tập, buổi tối làm thuốc, thật tốt. Còn có thể cho bọn họ học có tác dụng, phái bọn họ xuống nông thôn đi khám cho các xã viên, thật tiện.
Đương nhiên, đãi ngộ còn có thể cò kè mặc cả nhỉ? Ví dụ như yêu cầu sau này nhét đãi ngộ của phân viện vào hệ thống bệnh viện, tiền lương, phiếu thịt, phiếu thực phẩm phụ, phiếu công nghiệp, có được tăng lên không? Đây chính là điều kiện ưu việt rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận