Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 248: Phản kháng 6

Lâm Uyển nâng chị dâu cả Lục dậy, phát hiện góc tai, trên cổ cô ta đều có vết xanh đen chưa lành hết, bây giờ hiện lên màu vàng, màu xanh, vô cùng chói mắt.
Mặt mày của chị dâu cả Lục xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng nõn, hiện vết đều rất rõ ràng, càng đừng nói vết thương như vậy.
Cô ta lại sợ Lâm Uyển nhìn thấy sẽ mất mặt, nhanh chóng che lại: “Không, không có gì.”
Lâm Uyển: “Chị dâu cả, vậy còn không có chuyện gì sao?”
Chị dâu cả Lục muốn nói không có việc gì, rồi lại ủy khuất vô cùng, bụm mặt nức nở.
Lục Tâm Liên còn ở trong phòng la hét, bảo Lâm Uyển đừng xen vào việc của người khác: “Ở riêng rồi, mỗi người quét tuyết trước cửa, đừng quản sương trên phòng nhà người khác!”
Lâm Uyển lạnh lùng nói: “Trừ phi cô không họ Lục, không ở trong nhà này. Từ hôm nay trở đi, cô phải đi làm việc thu hoạch vụ thu, nếu cô vẫn ở trong nhà nhàn hạ, tôi sẽ đi tố cáo cô có điệu bộ của một tiểu thư tư bản chủ nghĩa, mưu toan đè đầu cưỡi cổ quần chúng cực khổ.”
Lục Tâm Liên còn muốn đánh trả, lúc này Lục Chính Cao từ bên ngoài tiến vào, anh ta tức giận nói: “Đội sản xuất chúng ta tính dựa theo hộ khẩu, có bao nhiêu lao động phải đi bấy nhiêu lao động, đàn ông đủ mười ba, phụ nữ đủ mười bốn, ai không làm việc chính là kỳ thị nhân dân lao động của phái Z!”
Anh ta vừa kêu như vậy, Lục Tâm Liên lập tức câm miệng.
Cô ta bắt đầu khóc: “Anh, em không đi lao động được không? Em bị bệnh. Em… Ô ô ô.”
Lục Chính Cao không để ý tới cô ta, ngược lại nhìn anh cả Lục, tức giận nói: “Anh cũng thật sự giỏi nhỉ! Có năng lực như vậy, đi cùng tôi đi.”
Anh cả Lục: “Để làm gì?”
Lục Chính Cao: “Đại đội tổ chức đội gặt nhanh, gia đình nhiều lao động nam đưa ra một người, anh thu dọn chăn đệm một chút rồi đi cùng tôi.”
Anh cả Lục lập tức từ chối: “Không đi, làm gì cũng để tôi đi, lần trước sửa kênh nước là tôi, bây giờ không tới phiên tôi.”
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Anh không đi để chú tư đi.”
Bà Lục vừa nghe để Lục Chính Kỳ đi, lập tức hô: “Không được, không phải còn có thằng hai sao?”
Lâm Uyển: “Anh hai đã ở riêng, không cùng một hộ khẩu không ăn cơm chung với mấy người.”
Không phải anh chia nhà còn chia cả mớ hỗn loạn trong nồi sao, vậy anh cứ đi đi!
Kiếm thêm công điểm, kiếm được thì chính là của chị dâu cả và đứa nhỏ, hừ!
Không trị chết anh sao!
Đến đội gặt nhanh, buổi tối ở bên ngoài vừa lạnh vừa ẩm ướt, đến lúc đó bị thấp khớp, cả người đau đớn, nên anh cả Lục mới không muốn đi.
Anh ta ở nhà ban ngày làm việc, về nhà vợ đã nấu cơm xong rồi, buổi tối có vợ có con ấm áp biết bao, không biết tốt đẹp cỡ nào.
Anh ta mới không thèm đi!
Nhưng anh ta không đi, vậy để Lục Chính Kỳ đi, hoặc là bảo ông Lục đi à?
Anh hai Lục người ta đã tách ra, đương nhiên không gánh vác một phần chuyện này.
Tuy rằng anh ta tách ra, nhưng anh ta nhất định muốn ở chung với cha mẹ, cùng nhau ăn cơm thì chẳng khác gì không tách ra, người ta đương nhiên tìm đến anh ta.
Không phải anh hiếu thuận à!
Tuy rằng bà Lục đối xử với anh ta không tệ, nhưng bà ta càng đối tốt với Lục Chính Kỳ và ông Lục hơn.
Vì thế nếu anh cả Lục không hài lòng cũng không có cách nào, anh ta trừng chị dâu cả Lục: “Còn không thu dọn chăn đệm cho tôi!”
Chị dâu cả Lục vừa nghe anh ta phải ra ngoài, có hơi không thể tin được hạnh phúc tới nhanh như vậy. Anh ta không ở nhà, sẽ không có người đánh cô ta, cô ta có thể trải qua cuộc sống tốt lành.
Cô ta vừa muốn di chuyển, Lâm Uyển giữ cô ta lại, lắc đầu.
Chị dâu cả Lục khó hiểu nhìn Lâm uyển.
Lâm Uyển: “Chị dâu cả, cánh tay của chị bị đánh trầy xước rồi, đi lên phòng y tế bôi thuốc đi.”
Chị dâu cả Lục vội xua tay: “Không, không có việc gì.” Chỉ cần chồng không ở nhà, không ai đánh cô ta, cô ta không đau.
Anh cả Lục còn muốn uy hiếp cô ta ở nhà hầu hạ cha mẹ cho tốt, lại bị Lục Chính Cao gào thét mau chóng đến đại đội báo danh, đại đội phụ trách cho hai bánh bột ngô ăn, ăn xong phải đi đồng ruộng xa nhất làm việc.
Chị dâu cả Lục vốn co rúm cả người lại, như chim sợ cành cong. Lúc này anh cả Lục vừa đi, cô ta giống như tháo gỡ gông xiềng, giãn ra một chút.
Lâm Uyển hỏi cô ta: “Chị dâu cả, chị có muốn mang lương thực đi, đến phòng y tế nhập bọn với chúng em không? Bác sĩ Kim cũng ăn chung với bọn em.”
Như vậy chị dâu cả sẽ không cần phải quản cơm nước cho cả nhà bà cụ nữa, để bọn họ tự làm đi.
Chị dâu cả Lục có chút khó xử: “Nếu chị qua đó, đứa nhỏ…” Nhưng thật ra Lục Minh Lương và Khiếm Nhi có thể cùng đến phòng y tế ăn chung với cô, nhưng vẫn còn Minh Thiện và Bão Nhi. Tuy rằng hai đứa nhỏ không thân với cô ta, nhưng cô ta lại không thể không quản.
Lâm Uyển: “Vậy chị còn muốn tiếp tục hầu hạ một nhà này sao?”
Lúc trước có chị dâu hai hai giúp đỡ, cô ta không đến mức một mình mệt nhọc, bây giờ chị dâu hai tách ra, nhập bọn với người khác, cơm nước của một nhà này đều là một mình chị dâu cả thu xếp.
Lâm Uyển cũng không cần thiết nói chuyện Minh Lương bị đánh với cô ta, dù sao đứa nhỏ này ở nhà bị đánh như cơm bữa, chị dâu cả Lục cũng không quản được.
Trong đầu chị dâu cả Lục trống rỗng, bị dọa giống như chim sợ cành cong, chỉ cần không bị đánh đã là cám ơn trời đất, vốn không có tinh lực tự hỏi hầu hạ nhiều người như vậy có gì không thích hợp.
Bà Lục với Lục Tâm Liên ở trong phòng kêu to, mắng chị dâu cả Lục nhàn hạ, bảo cô ta nhanh chóng nấu cơm, sắp chết đói rồi.
Lâm Uyển: “Chết đói thì tự mình nấu đi, bây giờ là xã hội mới, các người còn muốn làm bà địa chủ coi người khác như người hầu hay sao?”
Lúc này ông Lục từ bên ngoài trở về, trái lại chắp tay sau đít, gù lưng, căng mặt, cụp mí mắt, làm như không thấy bọn họ, bước chân thì nặng nề bước, trong lỗ mũi còn hừ hừ.
Lâm Uyển cũng biết ông ta trốn bên ngoài đã lâu, nghe thấy cô khuyên chị dâu cả mặc kệ bọn họ mới tiến vào.
Hai mẹ con đó nghe thấy ông ta trở về, lập tức cáo trạng, đầu tiên là tố cáo Lâm Uyển nguyền rủa bà cụ sớm chết, muốn đổ oan cho bà ta trước, thêm cả chị dâu cả Lục xúi giục đứa nhỏ giẫm mặt bà ta, Lâm Uyển xúi giục Lục Chính Cao bắt thằng cả đến đội gặt nhanh, còn bảo Lục Tâm Liên làm việc vân vân.
Ông Lục bị bọn họ ồn ào nhức đầu, liếc đến chị dâu cả Lục, cố ý bảo cô ta nhanh chóng nấu cơm, nhưng Lâm Uyển ở đó nói thầm với cô ta cái gì. Trong lòng ông Lục bực bội, rồi lại không tiện sai sử con dâu, chỉ ồm ồm nói: “Đừng chậm trễ buổi làm việc sau buổi trưa.”
Nói xong ông ta lấy gói thuốc lá, lại lạch cạch lạch cạch giẫm lên giày cỏ đi ra ngoài.
Ông ta vừa đi, Lục Chính Đình cũng ra hiệu cho Lâm Uyển, anh đi ra ngoài trước.
Anh sợ mình ở trong này, Lâm Uyển và chị dâu cả Lục nói chuyện, chị dâu cả Lục sẽ ngượng ngùng.
Lục Tâm Liên lại thúc giục: “Cha nói đừng làm lỡ buổi làm việc, mau chóng nấu cơm đi!”
Chị dâu cả Lục vội vàng đi nấu cơm.
Lâm Uyển giữ chặt cô ta một cái, một đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn chăm chú vào chị dâu cả Lục. Tuổi này của chị dâu cả Lục, vốn nên là lúc thành thục xinh đẹp nhất, bây giờ lại sợ đầu sợ đuôi, nhát gan ai oán, hơn nữa tính cách của bản thân cô ta cứ mẫn cảm nhiều suy nghĩ, nếu tiếp tục như vậy, một ngày nào đó vẫn sẽ lặp lại đường cũ.
Chị dâu cả Lục gặng cười với cô: “Em dâu, cám ơn em. Anh ta không ở nhà, chị đã nhẹ nhõm. Chị…”
“Chị dâu, bây giờ anh ta không ở nhà, qua đợt này trở về thì sao?”
Ánh mắt của Lâm Uyển nghiêm nghị, nhìn mà trong lòng chị dâu cả Lục có chút hoảng.
Trong đầu chị dâu cả Lục vốn đã ngơ ngác, không có năng lực cũng không có đầu óc cẩn thận suy nghĩ một vài vấn đề, lúc này bị Lâm Uyển ép, cô ta còn có hơi không biết làm sao.
Cô ta do dự một chút, thở dài: “Đây là mệnh của chị, chị từ nhỏ mệnh khổ rồi.”
Lâm Uyển: “Cái gì mà có số mệnh hay không, làm hoàng đế cũng có thể bị đánh chết. Người hiền thì bị bắt nạt, không có tí quan hệ nào tới số mệnh. Chị không muốn bị đánh, ai cũng không thể ngày qua ngày đánh chị.”
Không phải kẻ địch, chính là vợ chồng, anh ta có thể đánh một lần đánh hai lần, sao có thể ngày qua ngày muốn đánh là đánh?
Lại nói hai người Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang ở trong nguyên tác, lúc nhỏ bị đánh, nhưng chờ bọn nhỏ chín tuổi, bà Lục cũng không dám đánh bọn họ nữa. Mười hai tuổi, anh cả Lục cũng không dám tiếp tục đánh bọn họ.
Chị dâu cả Lục vẫn có chút mờ mịt: “Chồng em không đánh em, mệnh của các em tốt.”
Cô ta lau nước mắt, cô ta không muốn bị đánh, mỗi ngày thật cẩn thận hầu hạ bà cụ và cô út, nhưng bọn họ vẫn xúi giục chồng đánh cô ta, lấy cô ta ra trút cơn giận dữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận