Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 281: Cảm ơn

Cho nên, Lâm Uyển dứt khoát không cho cậu ta một chút sắc mặt tốt nào, tránh cho được đằng chân lân đằng đầu, ỷ vào cô.
Đợi Lâm Uyển mua đồ ăn sáng, lại thật sự nhìn thấy bà cụ đó dẫn cháu trai nhỏ qua.
Bà Diêu nhìn thấy Lâm Uyển thì rất vui vẻ: “Bác sĩ Lâm, là bác, là bác đây!” Bà ta nhanh chóng kêu cháu trai quỳ xuống dập đầu với Lâm Uyển.”
Lâm Uyển đỡ đứa trẻ lên: “Bác gái, cũng không dám như vậy. Mọi người đã đi bệnh viện khám qua chưa?”
Bà Diêu gật đầu: “Khám rồi, thật sự là bị hen, bác sĩ nói đúng giờ uống thuốc, để ý nhiều, sẽ không xảy ra vấn đề lớn.” Bà nắm tay của Lâm Uyển: “Đi, đi tới nhà bác ăn cơm đi, cha mẹ thằng nhỏ đều nói may mà có cháu, nhất định phải giữ cháu lại ăn bữa cơm trưa.”
Lâm Uyển vội vàng kêu bà ta đừng khách sáo: “Đứa trẻ không sao là được, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn. Bọn cháu ăn xong bữa sáng còn có việc cần làm, không tiện quấy rầy.”
Hồ Hướng Dương: “Bác sĩ Lâm, cô định làm gì? Cứ nói với tôi, cả khu vực huyện này, không có ai quen bằng tôi đâu.”
Lâm Uyển đảo trắng mắt, không để ý đến, lại nói với bà Diêu đừng khách sáo, dẫn đứa trẻ về nhà nghỉ nơi cho tốt. Hôm qua đứa trẻ mới phát bệnh, mà hôm nay đã ra ngoài chạy loạn, tim cũng đủ lớn thật.
Bà Diêu còn muốn mời cô tới nhà ăn cơm.
Hồ Hướng Dương: “Bà Diêu, hay là bà dẫn em về nhà trước đi, cháu sẽ cảm ơn bác sĩ Lâm hộ bà.”
Bà Diêu thấy thế cũng không kiên trì nữa, chỉ cảm ơn Lâm Uyển rồi dẫn cháu trai rời đi.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Lâm Uyển nhíu mày, cũng không nói gì mà mang bữa sáng về.
Hồ Hướng Dương làm như không thấy sự phản cảm của cô, ngược lại cảm thấy rất đắc ý. Mình coi bà Diêu muốn cảm tạ ơn cứu mạng cái cớ để hỏi thăm tin tức của cô, thật đúng là cực kỳ thông minh.
Lâm Uyển trở về phòng, thấy Lục Chính Đình đứng ở cửa sổ, mới gọi anh ăn cơm. Lục Chính Đình thu lại tầm mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, ngồi trước bàn, yên lặng cùng cô ăn sáng.
Ăn xong cơm, Lâm Uyển rửa sạch cặp lồng, lại đựng nước đun sôi, sau đó mang theo túi vải rời đi cùng Lục Chính Đình.
Đợi Lâm Uyển đi lấy ngựa, Lục Chính Đình đi tới nhà khách thanh toán, chỉ nhìn thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi lười biếng dựa vào tường, bộ dáng kiêu ngạo bất tuân.
Hồ Hướng Dương nhìn thấy Lục Chính Đình đi qua, mới đung đưa cái chân, vẫy tay với anh: “Anh trai!”
Lục Chính Đình không để ý cậu ta mà đi thanh toán trước.
Hồ Hướng Dương nhân lúc này đi tới gần, tỳ tay lên bệ cửa sổ, rung chân, nghiêng đầu nhìn Lục Chính Đình: “Anh bị như vậy là... là trước kết hôn, hay là sau kết hôn như vậy?”
Cậu ta cúi đầu nhìn chân của Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình không nhìn cậu ta, không nghe thấy nên hiển nhiên cũng không biết cậu ta đang nói gì.
Hồ Hướng Dương cho rằng anh đang cố tình không để ý đến mình, hừ một tiếng: “Tôi nói thằng nhóc nhà anh rất kiêu đấy nhé, tôi nói chuyện với anh anh không nghe thấy sao? Tôi thấy anh tám phần là bị ép hôn rồi.” Nói xong cậu ta còn tự cho là đúng, bắt đầu phân tích: “Bác sĩ Lâm trẻ tuổi như vậy, chắc chắn là mới kết hôn. Mà bộ dáng anh như vậy, đoán chừng là què… tàn phế rất lâu rồi đi, vậy cũng không có khả năng kết hôn xong mới tàn phế. Nếu như anh không phải bị ép hôn hay lừa hôn, vậy một người tốt lành như bác sĩ Lâm người ta có thể gả cho anh được sao?”
Người phụ nữ béo lùn ở trong cửa sổ không vui: “Tôi nói thằng nhãi ranh nhà cậu hiểu cái gì mà ở đây nói vớ vẩn.”
Người đàn ông này lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, khí chất xuất sắc nổi bật, còn đáng tin hơn loại thằng nhóc chẳng ra làm sao nhà cậu nhiều!
Hồ Hướng Dương: “Sao tôi lại nói lung tung được, tôi nói không đúng sao? Không phải các người đều nói kết hôn tự do, phản đối một mình tự quyết định hay sao? Tôi thấy anh ta… này, anh đợi đã!”
Cậu ta nhìn thấy Lục Chính Đình rời đi, lập tức đuổi theo.
Tuy Lục Chính Đình dùng nạng, nhưng bước chân không nhỏ, động tác cũng linh hoạt, khiến Hồ Hướng Dương nghi ngờ có phải anh đang giả bộ không. Trong lòng cậu ta không phục, không nhịn được mà muốn thử một chút, mới đá một cước vào chân của Lục Chính Đình.
“Coong” một tiếng, một cước của cậu ta đá ngay vào nạng, đau đến ôm chân nhảy hai vòng: “Này, anh là đồ thổ phỉ im hơi lặng tiếng.”
Lục Chính Đình hoàn toàn không để ý cậu ta nói gì, chỉ nhìn cậu ta lạnh lùng, từ từ phun ra một chữ: “Cút!”
Lâm Uyển rõ ràng không có ấn tượng tốt với người này, hiển nhiên anh cũng sẽ không khách sáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận