Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 444: Viêm màng não 3

Cô kêu Hồ Hướng Dương đi tới đại đội, dùng loa lớn gào to nhiều lần, hễ là người già và trẻ con phát sốt, phải lập tức đưa tới phòng y tế. Hơn nữa còn kêu người đi tới đại đội Ngũ Liễu thông báo cho thôn xóm khác bên dưới, để tất cả người bệnh phát sốt đều tới phòng y tế, không được bỏ quên một người nào.
Đặc biệt nhấn mạnh, bệnh này sẽ chết người!
Vốn vì ngày mùa, các xã viên rất bận rộn, nên bất chấp, không để tâm đến trẻ con và người già trong nhà. Lúc này, vừa nghe nói sẽ chết người, bọn họ nhanh chóng kiểm tra, phát hiện thấy nóng lập tức đưa đến phòng y tế.
Đợi người bệnh được đưa tới, Lâm Uyển dẫn các bác sĩ kiểm tra sàng lọc, phán đoán không có vấn đề thì trở về, có vấn đề thì giữ lại. Chỉ cần Lâm Uyển phán có vấn đề, trăm phần trăm chính là viêm màng não, rất nhanh phòng y tế và ngay cả phòng của bác sĩ Kim cũng đầy người bệnh.
Vì để có thể giới thiệu tư liệu về bệnh viêm màng não toàn diện hơn, Lục Chính Đình đã đi theo Lâm Uyển, giúp cô ghi chép.
Ngoại trừ đại đội mình ra, những đại đội gần đó cũng xin Lâm Uyển được chữa bệnh, và truyền dạy cho bác sĩ chân trần cách chữa bệnh viêm màng não hữu hiệu.
Chưa đến vài ngày, Lâm Uyển đã được mời đến viện y tế công xã, cùng các bác sĩ ở trong đó chữa bệnh cho người bệnh.
Viêm màng não phát tác rất nhanh, chỉ trong vài ngày đã càn quét một vùng quê rộng lớn.
Trong thành phố chữa bệnh còn đỡ hơn một chút, có phát hiện đã lập tức đưa tới bệnh viện, hoặc là trên phố cũng có nhân viên y tế tổ chức chữa trị và phòng dịch. Nhưng ở quê, đặc biệt là những đại đội không có bác sĩ chân trần, hoặc là bác sĩ chân trần có y thuật kém, rất nhanh đã có người chết.
Phương pháp chữa bệnh viêm màng não mà Lâm Uyển học được từ sách y của hệ thống, không chỉ truyền bá ở bản địa, mà còn còn gửi lên huyện để trao đổi với các bác sĩ ở huyện, sau đó được chỉnh hợp rồi mở rộng ra phạm vi toàn huyện.
Bởi vì một lần hành động này, mà dân ở huyện Kỳ Sơn ít thương vong hơn, thậm chí hai huyện bên cạnh cũng được ban ơn, nhưng tin tức truyền bá khá chậm, bệnh dịch phát tác nhanh, nơi xa hơn một chút tình hình lại không quá tốt. Trong đó có huyện Mặc một năm này vì viêm màng não mà cả huyện đến hơn hai nghìn chín trăm người chết, những huyện khác cũng có lượng người chết cao, trong lúc nhất thời, các xã viên cứ nói đến viêm màng não là thay đổi sắc mặt.
Vì huyện Kỳ Sơn có nghiên cứu chung của Lâm Uyển và các bác sĩ, cùng toàn bộ sự nỗ lực của các nhân viên y tế, mà lượng người chết thấp hơn một trăm, trong đó hơn nửa người chết là người già có bệnh nền.
Mà công xã Đại Thạch Kiều thì lại không có một người chết, những đại đội như Ngũ Liễu và Lâm Gia Câu tích cực chữa trị hơn, phát hiện sớm chữa trị sớm, nên không một ai chết.
Đợi khi vào hạ, viêm màng não đã qua, người được chữa khỏi nghe nói huyện khác có nhiều người chết như vậy, trong lòng bọn họ nghĩ lại mà phát sợ, cảm thấy may mắn vì mình còn sống.
Vì thế năm nay tết Đoan Ngọ, có không ít người tới tặng bánh ú cho Lâm Uyển, bánh ú táo đỏ, bánh ú thịt tươi, bánh ú lòng đỏ trứng gì đó, không có bánh ú thì tặng trứng gà luộc cho cô, và các loại hồ lô nhỏ. Lâm Uyển còn dẫn người của phòng y tế đi phối gói thuốc, chia ra phát cho các xã viên để bản thân bọn họ bỏ trong túi mang bên người, có thể đuổi muỗi, tỏa hương.
Đồng thời bọn họ lại tổ chức công tác diệt muỗi và phòng muỗi trong toàn đại đội, lấp phẳng các hố, che đậy các chum vại, chắn các hốc cây, bỏ tích nước, khơi thông máng nước để ngừa bệnh sốt rét.
Lúc này, các lao động nam đều phải ra đồng làm việc, giặt lúa mì, cày ruộng, trồng ngô, trồng khoai, nên đám bác sĩ Lâm Uyển dẫn toàn bộ người già và trẻ con trong đội đi làm việc.
Bọn họ đang lấp máng nước, thì nhìn thấy Lục Chính Đình cưỡi ngựa qua. Dáng người của anh cao ngất, ngồi trên lưng ngựa lại càng oai hùng hiên ngang hơn, khi đến trước mặt anh vung cánh tay, cả người nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
“Văn thư Lục đẹp trai quá!” Người già và đám trẻ đều khen anh.
Tuy Lục Chính Đình không nghe thấy, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ cũng biết có ý tứ gì, anh nở nụ cười với bọn họ, sải bước đi tới trước mặt Lâm Uyển.
Lâm Uyển đứng thẳng lưng, phủi đất trong tay: “Chuyện gì vậy?”
Lục Chính Đình cười bảo: “Trong huyện luận công khen thưởng, mời em qua họp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận