Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 498: Phẫu thuật 1

Người ta nối điện, dùng điện cũng không phải miễn phí, dây điện, ổ điện, đèn điện đều là đại đội bỏ ra, mỗi tháng các gia đình phải giao tiền cố định, nếu như muốn đổi đèn điện hoặc là thêm đường điện thì phải tự mình phụ trách chi phí.
Dù như vậy, nhưng các xã viên vẫn rất vui vẻ, vì đây chính là thể diện mà!
Giống như thời kỳ gian khổ năm ba năm, nhà ai xay cối chứng tỏ còn có cơm ăn, trước cửa nhà ai quét dọn sạch sẽ, có nghĩa còn có nhân khí. Bây giờ, buổi tối nhà ai sáng bóng đèn điện, phải là chuyện vinh quang cỡ nào, thể diện đó, là vinh quang lớn nhất.
Cho nên, rất nhiều gia đình chỉ cần không phải bị tước tư cách trang bị, vậy có khó khăn cỡ nào cũng cắn răng nối điện.
Hàng xóm láng giềng đều nối điện, mà nhà mình không nối? Vậy phải mất mặt cỡ nào.
Vào một khắc đèn điện vụt sáng, thật sự là nam nữ già trẻ trong thôn đều hô lên vui vẻ, đối với nông dân già chưa từng trải qua sự đời mà nói, đây đúng thật là cảnh tượng lớn.
Bóng đèn hướng xuống, không sợ rớt dầu thắp, gió thổi cũng không tắt, không bốc khói đen, lại không cần thêm dầu thắp… tổ tiên nào có được chiếc đèn thần kỳ như vậy.
Không ít người còn kích động hơn cả gặt lúa mì mới, nhanh chóng đi ra phần mồ đốt tiền giấy dâng hương cho tổ tiên, nói với bọn họ về đèn điện trong nhà một chút, khoe với tổ tiên một cách khiêm tốn mà nhún nhường, chính là một kiểu thỏa mãn tâm lý bí ẩn… cuối cùng mình cũng mạnh hơn tổ tiên, không áy náy với tổ tông, dù sao lắp đèn điện cũng làm rạng rỡ tổ tiên!
Dù sao lúc này cũng không cho thi đại học, không cho vào thành phố, cũng không thể tiến vào xưởng làm việc. Một gia đình lớn chắc chắn phải chen chúc trong một căn nhà, không có đường nào khác để làm rạng rỡ tổ tông, nên lắp đèn điện đã là chuyện vô cùng tuyệt vời rồi.
Đây chính là làm rạng rỡ tổ tông vô cùng!
Lục Chính Đình đã biên soạn xong một ít vè đọc nhanh về kiến thức dùng điện an toàn.
Câu đầu tiên dạy các xã viên chính là tuyệt đối không thể dùng tay ướt chạm vào bóng đèn điện và dây điện, trời mưa không được ở bên ngoài, nán lại gần bên dưới cột điện và dây điện. Có bất cứ vấn đề gì thì tìm thợ điện, không được phép tự mình tùy tiện sờ vào, tránh cho giật điện chết người hoặc là dẫn tới hỏa hoạn.
Ngoại trừ tuyên truyền khi làm việc trong sân phơi, ngày thường cũng kêu kế toán và thanh niên trí thức dùng loa lớn đọc to để tuyên truyền nhiều lần, còn tổ chức một cuộc thi chuyên mục chú ý dùng điện an toàn, để các xã viên kiểm tra cho nhau, người nào không đáp được hoặc là không biết, bắt buộc phải chuyên tâm học nghiêm túc học, bằng không sẽ tịch thu tư cách mở điện!
Dưới công tác phổ cập của anh và các xã viên đốc thúc lẫn nhau, mọi người học hành vô cùng nhiệt tình, nghiêm túc dựa theo yêu cầu dùng điện, người nào cũng thuộc như lòng bàn tay. Từ sau khi bắt đầu nối điện đến rất nhiều năm sau, đại đội Ngũ Liệu chưa bao giờ xảy ra chuyện thôn dân tử vong do dùng điện không đúng quy tắc.
Đang là ngày mùa, bẻ bắp ngô tách hạt, nam nữ già trẻ đều bận rộn. Cho nên, đèn điện này cũng phát huy tác dụng lớn của mình. Trước đây buổi tối nhìn không rõ, cứ phải sờ lần sờ mò làm việc. Nhưng lúc này có điện, không sợ gió thổi, quả thực là quá tiện lợi. Rất nhiều người làm đến mười một giờ vẫn không chịu đi, còn muốn tiếp tục tăng ca, vì đến nửa đêm đèn này sẽ không bật nữa.
Lúc này điện lực không phát triển, lượng điện không đủ dùng. Để hỗ trợ xây dựng công nghiệp, và để nhà xưởng được vận hành, nên gần như là cắt điện ở vùng nông thôn. Thường mà nói, chỉ có hơn sáu giờ tối đến mười giờ mới có điện, công xã cũng không ngoại lệ. Nhưng đại đội ở thôn Đại Loan lại có được đặc cách có thể mở đến mười hai giờ đêm, hơn nữa đại đội Ngũ Liễu và phòng y tế một mình một đường dây: Không cần ngắt điện!
Khi đầu thu tháng chín gió thổi xào xạc, Lâm Uyển muốn tiến hành phẫu thuật lần hai cho ông cụ Cố.
Trước đó đầu tháng tám, cô đã tiến hành phẫu thuật một lần cho ông cụ, nhưng tình hình không lý tưởng cho lắm, cho nên phẫu thuật vừa mới bắt đầu cô đã quả quyết dừng lại. Sau đó kêu ông cụ tiếp tục ngâm nước thuốc. Bây giờ các điều kiện đều đã hoàn thiện, hai chân của ông cụ đã bắt đầu có tri giác, nên cuối cùng cũng có thể tiến hành.
Trần Chí Cương cũng chạy vội từ tỉnh qua, túc trực cổ động ông cụ: “Chú không cần lo lắng, bác sĩ Lâm rất chắc chắn, nhất định có thể trả lại đôi chân khỏe mạnh cho chú.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận