Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 324: Đổ oan

Gương mặt của Lâm Uyển đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cô cúi đầu trừng mắt nhìn anh: “Lục Chính Đình.”
Lục Chính Đình buộc chân giả xong, bắt đầu mặc quần áo, vì không để vợ quá ngại ngùng nên anh từ bỏ ý định nhờ cô giúp mặc quần giúp.
Lâm Uyển bĩu môi, đặt rượu thuốc lên bệ cửa sổ, người này càng ngày càng thái quá, buổi tối động kinh muốn cưỡi ngựa chạy trốn, bị bắt về còn đá xẻng, lúc này lại còn trêu chọc cô, trong mắt đều lộ ra ý xấu!
Anh đã không còn là nam thần ngoài mặt lạnh nhạt, kiềm chế, cấm dục, nội tâm mẫn cảm đó nữa.
Lục Chính Đình đứng trên đất một cách thành thạo, hai tay đi đỡ xe lăn định ngồi lên, kết quả tối qua quên gạt cần phanh xe lăn xuống, vừa đẩy cái xe lăn đã lùi về sau, cơ thể anh lập ức nghiêng về trước. Hai cánh tay Lục Chính Đình dùng sức, hai chân bước theo theo bản năng, sau đó ngồi vào xe lăn.
Lâm Uyển ở phía sau nhìn đến ngây người, vừa rồi Lục Chính Đình, anh ấy, anh ấy bước một bước dài về trước.
Lục Chính Đình ngồi trên xe lăn, hơi ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Lâm Uyển: “Vừa rồi anh… bước một bước.”
Lục Chính Đình cũng ngây người: “Thật sao?” Hai tay anh nắm vào tay vịn, thuận thế đứng lên, sau đó thử bước một bước, nhưng cho dù trong đầu anh có nói bước đi thế nào, thì cái chân đó vẫn không nhúc nhích.
Lâm Uyển: “Đừng gấp, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Sắc mặt của Lục Chính Đình bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng nôn nóng, đáng tiếc cho dù anh có cố gắng thế nào, vẫn không bước được.
Lâm Uyển sợ cô ở lại nơi này sẽ khiến anh mất mặt, nên chủ động ra ngoài rửa mặt, làm bữa sáng.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang cũng đã dậy, hai đứa trẻ chạy tới thùng nước tiểu ở phía sau chuồng ngựa đi tiểu, lúc trở về, Tiểu Minh Quang nhìn thấy cái xẻng bị đã gãy đó.
Lục Minh Lương cũng nhìn qua theo: “Này, ai phá thế này?”
Tối hôm qua khi bọn trẻ quét sân còn dùng xẻng xúc phân chim mà, sao lúc này đã gãy thành hai đoạn rồi?
Lục Chính Đình đẩy xe lăn ra ngoài, nhìn thấy hai đứa trẻ đang ở đó phá án: “Sao thế?”
Hai đứa nhỏ kéo cái xẻng cho anh xem: “Chú ba, không biết tối qua ai tới phá xẻng của chúng ta.”
Mẹ Lâm vẫn luôn để ý hành động của con rể, sợ anh xấu hổ, mới lập tức đi qua hòa hoãn, cười bảo: “Đều do tối qua bà không cất đi, tối qua cha Tiểu Quang ra ngoài vấp té, ngã gãy đấy.”
Hai đứa trẻ gật đầu, là như vậy sao, vậy không sao.
Lục Chính Đình thì lại sững sờ, tối qua anh ngã sao? Tối qua anh ra ngoài lúc nào?
Mẹ Lâm cũng không biết anh có thể đọc môi, chỉ cho rằng anh không nghe thấy, còn vỗ vai anh trấn an anh đừng xấu hổ, trẻ con cũng không biết gì cả.
Lâm Uyển rửa mặt, thấy thế cũng đi qua: “Đổi cái cán khác đi, bằng không không có cách nào dùng nữa.”
Mẹ Lâm: “Cha con thay là xong, con nói thật cho mẹ biết, tối hôm qua con dỗ con rể kiểu gì, sao lại dỗ cho thằng bé đòi cưỡi ngựa bỏ đi hả? Còn nổi nóng như vậy nữa.” Bà cũng hiểu con rể, con rể có tính cách thế nào nhìn cái đã biết rõ ràng, tuy rằng thái độ làm người không nhiệt tình, có hơi lạnh lùng, nhưng trên thực tế, tính cách của anh rộng lượng, đặc biệt là thương vợ, đối với con gái thật sự là chưa từng nặng lời một câu nào, mà chỉ biết tâng bốc. Tối qua chắc chắn có chuyện, con gái không nói thật.
Lâm Uyển chột dạ, quay đầu nhìn Lục Chính Đình, thấy anh đang luyện đứng, nở nụ cười với cô.
Anh không nghe thấy, nên hiển nhiên Lâm Uyển cũng không sợ anh, cô nói với mẹ Lâm: “Mẹ, thật sự không có mà, mẹ đừng nghĩ nhiều, anh ấy chỉ làm mình làm mẩy xíu thôi, một lúc là thôi ấy mà. Không phải cố tình đá đâu, là bất cẩn ngã đấy.”
Mẹ Lâm ấn vào gáy cô một cái: “Con cứ gạt mẹ đi.” Bà tiến vào phòng tiếp tục nấu cơm.
Lục Chính Đình đứng ở nơi đó, trong đầu toàn dấu hỏi chấm, cưỡi ngựa đi? Đá xẻng? Ngã? Nổi nóng? Làm mình làm mẩy?
Bọn họ đang nói gì vậy? Mỗi một từ anh đều hiểu hết, nhưng nối lại với nhau anh lại không hiểu ý nghĩa là gì.
Là đang nói anh sao?
Từ khi nào anh làm mình làm mẩy? Từ khi nào nổi nóng? Anh sẽ nổi giận với Lâm Uyển sao? Anh nỡ sao? Đánh chết anh cũng sẽ không nổi cáu một chút nào với cô.
Mẹ vợ không phải là mẹ vợ ruột sao? Tại sao lại muốn đổ oan anh?
Lâm Uyển nhìn anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặt mày u ám như nước, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình như báo săn, lạnh lùng không có tình cảm. Cô không khỏi nổi hết da gà da vịt, nhanh chóng quay người rời đi, anh cũng không có khả năng biết được, cho nên mình không cần lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận