Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 523: Sinh 1

Trong lòng cô tính toán, phải như thế nào như thế nào, thậm chí còn nghĩ tới khi nào thì có thai thứ hai. Nếu bảo cô nói, thật ra một đứa là đủ rồi, nếu sinh một đứa con gái là tốt nhất, như vậy sinh ra trai gái song toàn. Chẳng qua đáng tiếc thật sự, bản thân cô bắt mạch cho mình, tỷ lệ mang con trai trên tám mươi phần trăm. Nếu đều là thằng nhóc, nói thật có hơi phiền, vẫn là có con gái nhỏ tốt, công chúa nhỏ mềm mại xinh đẹp, áo bông nhỏ của cha mẹ.
Trong đầu cô tự hỏi đâu vào đấy, đã bị Lục Chính Đình ôm lên trên giường sinh, Khưu Thủy Anh, Triệu Diễm Tú phụ trách đỡ đẻ, Lục Chính Đình ở bên cô toàn bộ hành trình.
Cô đột nhiên nhìn Lục Chính Đình, ai nha, sao anh còn không đi, nhanh chóng đi ra ngoài đi ra ngoài! Bao nhiêu đàn ông con trai bị cảnh vợ sinh con nhỏ mà bị dọa ngất xỉu rồi. Cô làm thủ ngữ với Lục Chính Đình: “Anh ba, anh mau đi ra.”
Lục Chính Đình: “Anh cùng em.”
Lâm Uyển: “Em không muốn anh xem.”
Lục Chính Đình: “Anh không xem.”
Lâm Uyển: “…” Anh muốn nói gì vậy, ôi… sao đột nhiên đau như thế!
Dù là trẻ tuổi hay là lớn tuổi, dù là cửa tử cung mở ra nhanh hay là chậm, xương chậu đóng chặt đang yên đang lành bị mười ngón tay mở sản đạo, vậy nhất định nhất định sẽ rất đau!!!
Không có ngoại lệ!
Cho nên kế tiếp Lâm Uyển căn bản không có thời gian nghĩ đợi lát nữa cô muốn ăn mì xào tương hay là mì gà sợi hay là cháo gạo kê đường đỏ hay là cái gì cái gì đó, cực kỳ đau! Căng tới nổi cảm thấy đau đớn giống như eo cũng sắp đứt gãy.
Lúc trước còn chậm rãi suy nghĩ thai thứ hai, còn nghĩ áo bông nhỏ hay là áo thu nhỏ gì đó, hết thảy không giữ lời nổi rồi!
Chỉ sinh một đứa thôi, bà đây không bao giờ sinh nữa! Đau chết rồi! Gà xé cay!
Đau mấy giờ coi như là nhẹ, đau một ngày tính là bình thường, đau một ngày một đêm là quá nhiều, thậm chí một ngày hai đêm, hai ngày một đêm cũng không ít.
Tóm lại, đến phiên mình, cho dù là bác sĩ cũng không thể nhẹ như mây gió nói loại lời nói này với mình “Cô nhịn một chút, không đau, rất nhanh là xong rồi”.
Lục Chính Đình vẫn ngồi ở bên cạnh cô, để đầu cô tựa vào khuỷu tay anh, bàn tay to nắm lấy tay cô, hoặc là thay cô nhẹ nhàng mà xoa bóp éo cô.
Triệu Diễm Tú đã kéo vải mành ở giữa, ngăn cản tất cả tầm mắt.
Đây cũng là Lâm Uyển thiết kế, vì để cho vài người đàn ông tiến phòng sinh ở bên người phụ nữ, có chồng ở bên tuy rằng sẽ yếu ớt gấp trăm lần lúc ở một mình, nhưng cũng sẽ có cảm giác an toàn và hạnh phúc gấp trăm lần.
Nhưng miếng mành này vẫn là lần đầu tiên dùng, bởi vì sinh nhiều đứa nhỏ như vậy, Lục Chính Đình là người đầu tiên vào cùng.
Cô nói với Lục Chính Đình: “May mắn chị dâu cả cho em ăn một chén vằn thắn lớn, sức lực rất nhiều.”
Lúc này giọng nói của chị dâu cả và chị dâu hai Lục truyền đến: “Em dâu, em muốn ăn gì, bọn chị chuẩn bị cho em.”
Giọng nói của Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương cũng truyền vào: “Mẹ / thím ba, mẹ / thím có muốn ăn bánh trứng hay không?”
Lâm Uyển bảo bọn họ đi làm việc hết đi, không cần coi giữ chỗ này, cô mới vừa ăn một ít vằn thắn cũng không đói.
Mấy người chị dâu cả cũng biết bọn họ chờ ở ngoài cửa cũng vô dụng, đều nhanh chóng đi làm, chờ sinh xong lại đến xem cũng không muộn.
Trong phòng sinh, Lâm Uyển đau đến nước mắt hiếm khi rơi chảy ào ào, hết cách rồi cô nhịn không được, thật sự là rất đau, hơn nữa Lục Chính Đình ở bên cạnh dỗ cô, cô vốn không muốn khóc cũng nhịn không được ủy khuất mà khóc suốt.
Lục Chính Đình đau lòng muốn chết, lại không biết làm như thế nào mới có thể giảm bớt thống khổ của cô, hận không thể lấy thân thay cô.
Anh chỉ có thể một lần lại một lần an ủi cô: “Sau này chúng ta cũng không sinh nữa, một đứa là đủ rồi.”
Thời điểm tra tấn người nhất, bình thường đều là từ khi bắt đầu giảm đau đến sắp mở cửa tử cung, lúc mở cửa tử cung đến một lóng tay là khó chịu nhất, chờ ba ngón tay sau đó sẽ rất nhanh.
Nhưng ngón thứ nhất chậm chạp không ra, người ta cũng không có cách nào, đây là quá trình thời cơ chín muồi, chỉ có thể chờ.
Lục Chính Đình thấy Lâm Uyển đau đến rơi mồ hôi như hạt đậu xuống, tóc trên trán đều ướt đẫm, anh cầm khăn vắt nước ấm lau mặt cho cô, sau đó siết chặt lấy cô, một lần lại một lần an ủi cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận