Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 591: Ra oai

Có một lần bác cả Lục giết thỏ để hầm thịt, sau khi Lục Nhất nghe nói đã tự mình xung phong nhận việc đi giết giúp bà ta. Cuối cùng bác cả Lục nhìn con thỏ bị giải phẫu đến rõ ràng, thịt ra thịt, xương ra xương, gân ra gân, sườn ra sườn, màng ra màng…
Trừ lần đó ra, Lục Nhất còn nghiên cứu cả châu chấu, ve sầu, khỉ, biết rồi thì đến chuồn chuồn, bướm, ong vò vẽ…
Sau khi giải phẫu thì quan sát dưới kính hiển vi, thậm chí còn viết một quyển nhật ký quan sát sinh vật thật to. Sau này quyển nhật ký đó vô tình được một giáo sư ở bệnh viện y tỉnh có qua lại với Lâm Uyển nhìn thấy, đã khen không dứt miệng, ông ấy ghi lại phương thức ghi chép của Lục Nhất về dạy lại cho các sinh viên của mình. Kết hợp với hình vẽ, các sinh viên đều nói nó vô cùng hữu dụng, không những thứ tự rõ ràng, mà còn có lợi cho việc ghi nhớ và ôn tập, Không giống vở ghi chép trước đây của bọn họ, ghi lại cũng không muốn nhìn lần thứ hai.
Bọn họ về nhà, Lục Minh Lương đã đang chuẩn bị cơm trưa, chị cả Lục và chị hai Lục làm trợ thủ cho cậu bé. Lục Minh Lương nấu cơm giống như đang làm chuyện trọng đại gì đó, mỗi một món đều chuẩn bị rất nghiêm túc, chưa bao giờ qua loa.
Cậu bé học bản lĩnh từ các đầu bếp, có vài kỹ thuật và món ăn đã được cải thiện để dùng trong bữa cơm gia đình, cũng rất khiến mọi người ngạc nhiên. Năm nay bữa cơm giao thừa đón tết cũng do cậu bé dẫn mọi người lo liệu, Lâm Uyển và Lục Chính Đình đều đánh giá cậu bé rất cao, những người khác trực tiếp ăn đến hạnh phúc vỡ òa, đều nói chưa bao giờ từng ăn qua bữa cơm nào ngon như vậy.
“Thím ba, vừa rồi chú ba gọi điện về, nói hôm nay sẽ về, nhưng phỏng chừng phải tối ạ.” Lục Minh Lương miệng thì nói, nhưng tay vẫn thái ớt xanh thành sợi một cách nhanh nhẹn và đều đặn.
Lâm Uyển nghĩ ngợi, đi vào phòng gọi điện lại cho Lục Chính Đình.
Mấy ngày này Lục Chính Đình vẫn luôn họp ở khu, năm ngoái anh gửi thư xin đăng ký xưởng dược Ngũ Liễu, bệnh viện Ngũ Liễu, xưởng nghiên cứu và phát triển thiết bị y tế Ngũ Liễu, lớp đào tạo chữa bệnh Ngũ Liễu thành một nhãn hiệu, sau này từ xưởng tập thể chuyến thành xí nghiệp thuộc nhà nước, như vậy càng có lợi cho sự phát triển của bệnh viện Ngũ Liễu hơn.
Trong khu cũng mở cuộc họp bàn về chuyện này vào năm ngoái, năm nay chính thức thông qua thư xin, sau đó trình văn bản cho ủy ban cách mạng tỉnh và đợi phê duyệt, mấy ngày này Lục Chính Đình đều đi làm việc này.
Lâm Uyển gọi điện đến văn phòng của anh, đầu bên kia là giọng nữ xa lạ, vừa ngọt vừa nũng nịu: “Alo, xin hỏi cô là ai, cần tìm Chính Đình của chúng tôi có chuyện gì?”
Lâm Uyển: “Tôi là vợ anh ấy.”
“Ôi chao, hóa ra là bác sĩ Lâm à, thất lễ thất lễ rồi, Chính Đình đang ăn cơm với lãnh đạo từ tỉnh tới.”
Lâm Uyển: “Cô là thư ký mới tới sao? Xin hỏi chị Từ có ở đó không?”
Cô hỏi rất thẳng thắn, có hơi không khách sáo, khiến đối phương có chút bất mãn: “Cô không biết rõ nhân viên của chúng tôi. Tôi cũng không phải thư ký gì cả, tôi là người từ cục y tế…”
Lâm Uyển: “Ồ, dù sao cũng là người mới tới đúng không? Có khả năng cô không hiểu tình hình nhà chúng tôi, phiền cô sau này gọi lão Lục nhà chúng tôi là chủ nhiệm Lục.”
Mở miệng ra là Chính Đình, cô nghĩ cô là ai?
Nói xong, cô cúp máy luôn.
Rõ ràng cô gái này vừa mới tới, nếu là nhân viên cũ, trên cơ bản cô đều biết hết, chắc chắn sẽ không xuất hiện lời nói chua loét như thất lễ thất lễ đó, còn cái gì mà Chính Đình của chúng tôi.
Từ lúc Lục Chính Đình lên làm chủ nhiệm cục y tế địa khu cho đến nay, anh đi họp vô cùng nhiều, công việc cũng rất bận, còn thường xuyên phải đi vào tỉnh. Vốn dĩ cô cảm thấy chẳng qua là một phòng y tế mà thôi, chắc hẳn không có gì khiến người hiếm lạ, kết quả từ sau khi anh đi vào địa khu, các cô gái nhỏ sáp tới trước mặt muốn thân thiết với anh nhiều không dứt.
Từ thanh niên trí thức chạy chọt về thành, đến thanh niên trí thức về thành muốn có công việc, thậm chí còn có người không cần việc làm mà chỉ đơn giản là nhằm vào anh.
Không có cách nào khác, ai kêu anh qua ba mươi rồi cả người lại như mở hack thế, so với lúc hai mươi mấy, anh của hiện tại quả thực là một cái máy hoóc-môn biết đi, vừa có sự khỏe khoắn và sức sống dồi dào của tuổi trẻ, lại vừa có sự chín chắn và bình tĩnh của người trưởng thành, còn vì liên quan đến công việc, khó tránh khỏi vài bữa tiệc xã giao không cần thiết mà càng ngày càng lạnh lùng và cương quyết, khiến người cảm thấy không giận tự uy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận