Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 197: Chữa bệnh

Bà Lục bất ngờ không kịp phòng bị mà té xỉu, rầm một cái cắm đầu vào ống bể, lúc này đây thoạt nhìn không giống giả bộ.
Anh cả Lục sợ tới mức rú lên một tiếng, đau lòng bổ nhào lên: “Mẹ ơi!”
Anh ta nhanh chóng ôm bà Lục đặt lên giường, bảo Lục Bão Nhi đi gọi ông nội về, lại mắng anh hai Lục: “Em cái đồ không có mắt, còn giúp đỡ người bên ngoài bắt nạt mẹ? Từ nhỏ mẹ đã nuôi lớn chúng ta, bà ấy dễ dàng sao?”
Anh hai Lục thấy bà Lục té xỉu cũng hết sức sợ hãi, cúi đầu một câu cũng không dám nói.
Mặt mũi của chị cả Lục và anh hai Lục càng trắng bệch, sợ bà Lục nguy đến tính mạng, đến lúc đó ông cụ sẽ liều mạng với bọn họ.
Thấy bọn họ ồn ào hỗn loạn một trận, Lâm Uyển nói: “Bác sĩ ở trong này, mọi người hoảng cái gì?”
Bà Lục lòng dạ hẹp hòi, tràn ngập nóng tính, tính tình không tốt, động một tí là hùng hùng hổ hổ, lửa giận công tâm hiển nhiên khí huyết dâng lên, huyết áp tăng nhanh.
Cô lấy ra túi châm, tiến lên châm cứu cho bà Lục.
Mắt anh cả Lục lập tức muốn nứt ra trừng mắt nhìn cô: “Không cần cô, cô đừng chạm vào mẹ tôi, đều là cô làm hại!”
Lâm Uyển: “Nếu anh chậm trễ thời gian nữa, lỡ như bà ấy thực sự bại liệt rồi, anh hầu hạ dọn phân hốt nước tiểu à?”
Anh cả Lục vừa nghe vậy lập tức để cô khám xem.
Lâm Uyển bắt mạch cho bà Lục, lập tức tìm ra được bệnh.
Từ sau khi hệ thống xuất hiện luyện tập mô phỏng, cô có bận rộn đi nữa cũng phải dành thời gian đi vào hệ thống học tập mô phỏng. Hơn nữa thường xuyên khám bệnh bắt mạch cho người ta, trình độ bắt mạch của cô được nâng cao hơn lúc đầu rất nhiều.
Lúc trước cô chỉ cảm nhận được mạch tượng, đồng thời nối tiếp với phán đoán của hệ thống. Sau này y thuật tiến bộ, bản thân cô cũng có nhiều phán đoán hơn, còn tìm ra được một vài dấu hiệu của bệnh.
Đây là một loại cảm giác rất thần kỳ, theo y thuật của cô tăng lên, khi cô bắt mạch giống như có thể cảm nhận được loại dao động khác biệt rất nhỏ này ở trên mạch đập có bệnh.
Bây giờ mạch tượng của bà Lục đều đang lên án bà ta quá tức giận quá uất ức quá phẫn nộ.
Hôn mê không thể tùy tiện châm cứu yếu huyệt, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Uyển dùng thủ pháp mạnh mẽ hạ một châm kích thích ngay nhân trung của bà ta.
Cô cảm thấy bà Lục run run một chút, hẳn là đã tỉnh, nhưng lại không mở mắt.
Lâm Uyển lấy châm, nói: “Bà cụ không có bệnh gì, chỉ là cơn giận bộc phát, quá lớn thôi.”
Để trị bệnh hay tức giận, vậy cũng phải cần người bệnh phối hợp uống thuốc, khống chế tính tình không phải sao? Loại người giống như bà Lục, cần cả nhà xoay chuyển bà ta, không chịu ăn một chút thiệt thòi nào, chỉ suy nghĩ kiếm lợi lộc, hận không thể coi con dâu như người hầu để mà sai sử, bà ta có thể khắc chế tính tình sao?
Cho nên chỉ có thể càng ngày càng gay gắt.
Vừa rồi bà Lục chỉ là hôn mê một chút, nhưng một khi người ta mất đi ý thức, dù cho một giây đồng hồ cũng đủ chịu đựng rồi, cho nên ngã thật mạnh một cái cũng khiến đầu óc bà ta luôn mơ màng.
Bà ta lập tức quyết định không thể đau vô ích, cho nên làm bộ hôn mê bất tỉnh, muốn gây khó dễ người trong nhà, chỉ chờ chồng trở về đau lòng bà ta, mắng đám con dâu với con trai, tốt nhất là tố cáo với cán bộ Lâm Uyển ngược đãi bà ta.
Anh cả Lục vừa khóc vừa oán giận Lâm Uyển, nhưng bộ dạng miệng cọp gan thỏ.
Chị cả và chị hai Lục là người cảm giác nhạy cảm nhất, nếu đặt vào trước kia, trực tiếp tát một bạt tai rồi, còn lâu mới vừa khóc vừa nén giận như vậy.
Cái này chứng tỏ rằng anh cả Lục thực sự không được. Ít nhất anh ta không dám đánh vợ chú ba!
Rất nhanh ông Lục cùng Lục Bão Nhi chạy chậm trở về: “Sao thế? Có nặng lắm không?”
Anh cả Lục: “Cha, mẹ con bị tức tới hôn mê, bây giờ còn chưa ổn nữa, đáng thương cho mẹ già.”
Ông Lục tiến vào nhìn thoáng qua, ông ta lập tức nhìn ra vợ đang giả vờ hôn mê, nghĩ rằng không có việc gì, lại không biết lúc trước bà ta thật sự hôn mê, bèn thuận theo hỏi một chút sao lại thế này.
Anh cả Lục than thở khóc lóc chỉ trích em ba với Lâm Uyển cầm tiền về xây nhà cho nhà mẹ đẻ.
Bây giờ anh hai Lục cũng không dám nói chuyện, dù sao mẹ bị anh ta trực tiếp chọc tức tới bất tỉnh, anh ta rút ở một bên hận không thể biến mất mới thôi.
Ông Lục nhíu chặt mày lại, cũng sắp vượt qua vỏ cây già cỗi rồi, ông ta liếc nhìn Lục Chính Đình và Lâm Uyển một cái, lại nhìn anh hai Lục và chị dâu cả chị dâu hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận