Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 241: Đùa

Bác sĩ Kim lắc đầu: “Vậy ai có thể hiểu chứ?”
Chu Tự Cường: “Thì Lục Chính Đình đó.”
Bác sĩ Kim cười nói: “Chỉ cần một ánh mắt của bác sĩ Lâm là anh ấy biết ngay nó có ý gì, người ta là vợ chồng có sự thấu hiểu lẫn nhau không như người bình thường, tôi không thể so sánh được.”
Chu Tự Cường không phục: “Vợ chồng là sẽ có sự ăn ý khác người?”
Bác sĩ Kim: “Tôi chỉ nói hai người họ.”
Hai người cười ha ha, càng nói càng thân quen, Chu Tự Cường nói với anh ta chuyện Lâm Uyển dạy bọn họ trồng thảo dược.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình đến nhà Lục Trường Quý trước.
Nhà bác gái rất có ân với Lục Chính Đình, lúc trước nếu như không có bọn họ, Lục Chính Đình vừa ra đời đã bị bà Lục mang đi vứt bỏ rồi, sau đó cũng chăm sóc anh rất nhiều. Vì vậy Lục Chính Đình rất cảm kích bọn họ, bình thường quan hệ với họ tương đối tốt.
Lâm Uyển đến đã lâu cũng biết tầng quan hệ này nên đương nhiên cũng muốn qua lại thân thiết với nhà bác gái, bác cả Lục có bệnh lớn bệnh nhỏ gì cô cũng chủ động lại xem.
Bây giờ mẹ ruột đến thăm cô, đương nhiên trước tiên phải mang đến nhận cửa hỏi thăm cho tốt.
Bác Lục thấy mẹ Lâm Uyển đến thăm bà vui vẻ như ăn tết, đuổi cháu nội gái mau đi gọi vợ con trai cả về tiếp khách.
Mẹ Lâm vội nói: “Chị à chị đừng vội, tôi còn phải qua bên kia ngồi một chút.”
Cha Lục hiểu ý bà, cười nói: “Thân gia là người rộng lượng, dù thế nào đi nữa, tình cảm vợ chồng chúng nó tốt là được, chúng ta làm cha mẹ chỉ cần quan tâm một chút.”
Bà cũng sợ mẹ Lâm tìm đến bà Lục tính sổ.
Mẹ Lâm cười cười, nói vài câu trước tạm biệt: “Sau này có thời gian sẽ cùng chị dâu trò chuyện sau.”
Lâm Uyển bỏ trứng gà xuống: “Bác gái, cho bác trứng gà hầm canh ăn.” Quãng thời gian khó khăn ba năm kia, bác cả Lục tiết kiệm khẩu phần lương thực nuôi con làm bản thân mình không đủ dinh dưỡng, mấy cái răng hàm đều rụng hết, bây giờ cũng không ăn được thức ăn cứng.
Bác gái từ chối không được, cuối cùng cũng chỉ đành nhận lấy.
Bà tự mình tiễn bọn họ đưa ra ngoài, còn cố ý căn dặn Lâm Uyển mặc kệ bà Lục nói gì cũng đừng nóng giận, cứ coi bà ta như bà già hồ đồ lẩm cẩm.
Lâm Lyển: “Bác gái yên tâm cháu biết mà.”
Bác gái Lục nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng đắc ý. Đứa bé này cũng giống Chính Đình vậy, hiểu chuyện ơn nghĩa cũng biết nặng nhẹ, đúng là một người vợ tốt. Bà với ông già đều thích trẻ nhỏ, rất quan tâm chăm sóc mấy đứa đứa nhỏ, nhưng mà cháu trai cháu gái chẳng ai biết ơn, có đôi lúc thậm chí còn chê hai người đối với mình không tốt bằng người khác.
Mà Lục Chính Đình với Lâm Uyển lại cực kì tôn trọng hai người họ, thường xuyên chào hỏi, mặc dù bà cảm thấy bọn nhỏ có cảm kích hay cũng không không quan trọng, nhưng mấy đứa nhỏ biết ơn luôn khiến người khác ấm áp dễ chịu.
Mấy người Lâm Uyển còn chưa tới cổng đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Lục Minh Lương.
“Bà đánh tôi thì tôi mắng bà, đồ mụ phù thủy già, mụ phù thủy nhỏ, chỉ biết ăn không biết kiếm sống!”
Xen lẫn giọng cậu bé là âm thanh “Bạch bạch bạch” và tiếng mắng chửi của bà Lục với Lục Tâm Liên: “Thằng nhóc chết bầm, thật là muốn ăn đòn mà, dùng sức đánh nó!”
“Muốn đánh chết tôi bà cũng đừng hòng!” Giọng nói kia như dùng hết khí lực, có thể tưởng tượng được cậu bé đau đớn bao nhiêu.
Lâm Uyển nhanh chân chạy về phía trước.
Tiểu Minh Quang muốn chạy theo cô lại bị mẹ Lâm giữ chặt, bà sợ con nít đi theo vào cũng bị đánh.
Mặc dù Lục Chính Đình không nghe được nhưng thấy phản ứng của Lâm Uyển và mẹ Lâm là anh biết ngay có chuyện gì, anh nói với mẹ Lâm: “Mẹ, con đi xem một chút, mẹ trước chớ đi.”
Mẹ Lâm quay đầu rồi ngước nhìn về phía trước, mấy hàng xóm trên đoạn đường này đều thấy được, bây giờ nên thể hiện phép lịch sự của mình. Nhà bà Lục đánh con nít, bản thân mình là thông gia không nên đi vào, cũng coi như cho chừa chút mặt mũi cho người ta.
Bà gật đầu, cố ý dẫn Tiểu Minh Quang mang theo kia hai cái khay nhỏ đi về phía trước, thuận tiện trò chuyện với mấy nhà hàng xóm, hỏi thăm một chút ánh nhìn của người ta đối với con gái nhà mình.
Lâm Uyển chạy đến cổng, thấy ngưỡng cửa đã được đặt sẵn, mấy người đàn ông không có ở nhà, hai mẹ con họ không phải đối thủ của cô, vì vậy cô ra hiệu cho Lục Chính Đình đợi bên ngoài.
Miễn cho anh tiến vào làm cô thắng mà không võ.
Lâm Uyển một cước đá văng cửa sân khép hờ xông vào: “Gió không thổi mưa không rơi, ăn no rảnh rỗi rồi đánh con nít sao?”
Cô vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng tường, thấy Lục Tâm Liên vặn hai cánh tay của Lục Minh Lương để bà Lục cầm đế giày quất cậu bé.
Mùa hè nóng nực, vì để tiện hơn, bé trai sáu tuổi trở xuống đều để trần. Trước đó Lục Minh Lương còn ổn, mấy ngày nay bà Lục nhìn cậu bé không thuận mắt, ghét bỏ cậu bé ăn mặc quần áo tàn tạ dơ bẩn không cho cậu nhóc mặc.
Cậu bé không mặc quần áo để Lâm Uyển liếc mắt là thấy phía sau lưng, cái mông, đùi đều của cậu bé toàn là dấu xanh tím.
Nhất thời Lâm Uyển nổi trận lôi đình: “Dừng tay!”
Lục Tâm Liên bị Lâm Uyển làm cho giật nảy mình, vừa muốn buông ra lại nghĩ tới cô đã ra riêng rồi không có gì phải sợ nên bèn càng dùng sức kiềm chế Lục Minh Lương, hất cằm lên mặt với Lâm Uyển nói: “Không mượn cô xen vào!”
Bà Lục cực kỳ chán ghét Lục Minh Lương, cậu bé giống y hệt Lục Chính Đình khi còn bé vậy, bị đánh chưa từng cầu xin tha thứ, không, nó còn đáng ghét hơn Lục Chính Đình nhiều, bởi vì nó dám trả treo!
Bà ta mệt mỏi thở hồng hộc: “Ranh con, mày còn dám ăn cây táo rào cây sung!”
Đừng thấy Lục Minh Lương nhỏ lại rất cứng đầu, bị bà Lục với cô út đánh như vẫn không khóc lóc xin tha: “Tôi ranh con thì bà ranh già, bà xấu nhất!”
Mắt bà Lục đỏ lên vì tức giận, lập tức bóp miệng cậu bé, dùng đế giày gõ đầu cậu.
Lâm Uyển bước lên một tay nắm lấy bà Lục ném sang một bên, lại nhấc chân đá Lục Tâm Liên: “Cút đi!”
Lục Tâm Liên bị dọa tới mức vội vàng tranh thủ thời gian né qua đi đỡ bà Lục: “Lâm Uyển, cô dám đánh người lớn!”
Lâm Uyển ôm Lục Minh Lương trong ngực, lạnh lùng nói: “Cô lại đánh một cái nữa cho tôi xem đi, xem tôi có đánh chết cô không!”
Lục Tâm Liên: “Chúng tôi đánh con nít sao? Chúng tôi đang giỡn với nó đấy.”
Bà Lục lại không sợ, nó còn nhỏ bà ta đánh thì sao chứ, nhà ai không đánh con nít? Ông trời cũng cũng không xen vào được!
“Đều đã ra riêng rồi mà cô còn đến đây lên mặt cái gì?” Bà ta vung vẩy đế giày về phía Lâm Uyển.
Lâm Uyển nhặt lên một miếng ngói đen trong bồn ngoài cổng chọi Lục Tâm Liên: “Đến chọi gạch các người!”
Lục Tâm Liên đẩy bà Lục ra trốn rất nhanh, miếng gạch nện trên đài nước bể tan nát.
Trong lòng Lục Tâm Liên vẫn còn sợ hãi, vỗ bộ ngực: “Lâm Uyển, cô, cô, cô cái đồ độc ác!
Lâm Uyển cười lạnh: “Cô yên tâm đi, tôi vẫn còn cái khác càng dữ dội hơn.”
Cô đến phòng phía tây lấy quần áo cho Lục Minh Lương, ôm cậu bé ra ngoài, đi đến tường xây làm bình phong ở cổng tường đụng phải Lục Chính Đình. Tự anh giữ cửa nhấc lên dừng xe lăn trước tường xây làm bình phong nhìn xem, Lâm Uyển không chịu ức hiếp thì anh sẽ không lộ diện. Thấy hai người ra, anh đưa tay muốn nhận Lục Minh Lương.
Lục Minh Lương lại không chịu, cậu bé giãy dụa muốn xuống đất, vẫn còn mạnh miệng: “Không phải chỉ là quất bằng đế giày thôi sao? Không có đau bằng gậy đánh, cháu còn lâu mới sợ!”
Bọn họ đi tới cửa, mẹ Lâm và Tiểu Minh Quang tranh thủ thời gian đón cậu bé.
Bà thật không dám tin đây là người nhà đánh con cháu, liên tục cả giận: “Thật là tàn nhẫn, sao lại có thể đánh đứa nhỏ thành như này? Sao lại có người ác lòng ác dạ như vậy chứ?”
Tiểu Minh Quang lôi kéo cánh tay Lục Minh Lương, nhìn cậu bé bị đánh thành như thế vành mắt lập tức đỏ lên, duỗi tay nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ dấu giày trên người cậu.
Lục Minh Lương: “Em trai, anh không sao, không đau đau! Đế giày mới đau!”
Nghe cậu bé nói như vậy, người lớn đều vừa đau lòng vừa khóc không được cười cũng không xong.
Có mấy bà hàng xóm không có gì làm sang đây xem, nói thầm với mẹ Lâm: “Đúng là ác lòng ác dạ thật mà, năm đó đánh con trai đến điếc, bây giờ lại muốn đánh cháu trai đến chết, chậc chậc, đúng là độc ác hiếm có trên đời.”
Mẹ Lâm còn không biết chuyện này, nghe xong không nén được lửa giận: “Sao mà lại có người hung ác như vậy chứ, phải đi đại đội hỏi một chút, sao lại ra đến nỗi này!”
Sốt ruột lên, bà cũng không lo được cái gì là mặt mũi của thông gia.
Lục Minh Lương bị đánh là chuyện thường ngày, cậu bé không quan tâm mà lôi kéo Tiểu Minh Quang hỏi lung tung này kia.
Tiểu Minh Quang bèn lôi kéo cậu bé đi ăn bắp ngô.
Lúc này bà Lục cầm giày lao ra mắng, Lục Minh Lương lập tức lôi Tiểu Minh Quang tránh qua một bên trốn sau đống cỏ khô ăn, miễn cho bà già yêu quái đến cướp.
Bà Lục thấy Lâm Uyển dắt Lục Minh Lương ra mà còn không đi lại dẫn một đám người đến cửa chính chỉ trỏ nói này nói kia làm cho bà ta tức điên lên, chạy đến chửi ầm lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận