Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 90: Chữa bệnh cho mẹ chồng

Chẳng bao lâu sau, canh gừng đã được nấu xong, Lâm Uyển còn vờ vĩnh: “Mẹ chúng ta sợ đắng, mau bỏ thêm muỗng đường đỏ vào.”
Trên đầu giường bà Lục nằm có đặt một hũ đường đỏ, bình thường chỉ có mình bà ta được đụng tới, bây giờ chị dâu hai đang giúp lấy nó xuống, thêm một muỗng đường đỏ vào canh gừng, cô ấy còn nhanh tay múc một muỗng đường lớn cho vào lọ trà rồi đưa cho Lục Minh Lương để cậu cầm xuống cho đám nhỏ uống.
Lâm Uyển: “Mẹ à, tranh thủ canh gừng còn nóng mẹ mau uống đi, ra nhiều mồ hôi mới tốt.” cô còn có lòng thổi bát canh: “Không nóng lắm, chị dâu đã thêm nước lạnh vào rồi.”
Cô để chị dâu cả, chị dâu hai giúp đỡ, ba chị em dâu đồng tâm hiệp lực tỏ lòng hiếu thảo đút hết bát canh gừng nóng cho bà Lục đang run cầm cập.
Bà Lục: “Mẹ ơi.” run càng dữ dội hơn.
Lâm Uyển vô cùng dịu dàng nói: “Mẹ đừng sợ, đổ mồ hôi là tốt, đắp mền kín vào.”
Mền càng được quấn chặt hơn.
Bà Lục vốn ích kỷ, mền của bà ta và con gái dày bằng hai cái mền của người ta, giờ đắp lên thì ấm khỏi phải nói.
Ước chừng mười phút sau, mồ hôi trên người bà Lục tuôn ra như suối, như thể mới được vớt từ dưới nước lên.
Lâm Uyển nhìn bà ta: “Theo kinh nghiệm làm bác sĩ của con thì mẹ chưa khỏe hẳn đâu, đừng vội dậy, nằm thêm tầm mười phút nữa đi.”
Bà Lục vốn mới lớn tiếng mắng người, bây giờ cổ họng khô khốc, chẳng còn sức đâu mà nói nữa, bà ta thều thào nói: “Tao, tao đỡ rồi.”
Lâm Uyển ôn nhu nói: “Mẹ phải chú trọng sức khỏe, không nên tức giận. Con quán xuyến mọi chuyện trong nhà, mẹ có gì bất mãn thì cứ nói với con. Sau này anh cả còn dám lấy trộm đồ của mẹ thì con sẽ báo cán bộ đại đội trừng trị anh ấy. Ai không hiếu thuận, con gọi cả xóm đến đánh người đó.”
Bà Lục liếc mắt, cổ họng vang lên tiếng khò khè nho nhỏ, con mẹ nó chỉ có cô là không hiếu thuận thôi, ôi trời đánh thánh đâm.
Đợi Lâm Uyển đi rồi Lục Chính Đình mới đẩy xe lăn lại gần.
Lưng ông Lục như sắp cụp hẳn xuống rồi, ông ta lặng lẽ vào phòng rồi ngồi lên giường, than ngắn thở dài.
Bà Lục từ trong chăn bò ra, khóc ô ô, bà ta còn bảo mệnh bà khổ, muốn ở riêng.
Ông Lục: “Bà yên lặng giùm tôi đi!”
Bà Lục khóc ròng nói: “Nó ngược đãi mẹ chồng, tôi phải kiện nó.”
Ông Lục: “Cả thôn đều bảo nó là một đứa con dâu hiếu thuận, lời bà nói ai mà tin.”
Trước đây khi Lục Trường Phát, Lục Trường Quý đến giải quyết mâu thuẫn, Lâm Uyển biểu hiện vô cùng tốt, chưa từng có ý muốn phân nhà, bọn họ về còn khen Lâm Uyển không ngớt. Hôm sau trong đội mở cuộc họp, họ còn cố ý điểm danh mấy nhà có quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt làm gương, bảo họ suốt ngày ồn ào nhốn nháo, chẳng ra thể thống gì.
Các cụ nghe bảo Lâm Uyển không muốn ở riêng, muốn làm bác sĩ kiếm công điểm hiếu thuận cha mẹ chồng thì khen cô không dứt miệng.
Thế nên mấy ngày nay dù bà Lục có ở trong thôn nói xấu Lâm Uyển cũng chẳng có tác dụng gì, người ta còn khuyên bà ta biết đủ mới thấy hạnh phúc.
Giống như lúc này, bà Lục lớn lại đến thăm bà ta: “Sao lại bị cảm lạnh thế này? Con dâu thứ ba của bà còn dẫn theo chị em dâu, mấy đứa nhỏ đi tìm thảo dược cho bà đấy, thật đúng là cô con dâu hiếu thuận.”
Bác sĩ Lâm bảo là mẹ chồng cô làm việc mệt mỏi quá, đổ mồ hôi rồi bị trúng gió, giờ người phát sốt còn sợ lạnh, triệu chứng nghe cứ như bệnh sốt rét trong dân gian.
Bà Lục lớn lại nghĩ bà ta thì có gì phải mệt, cả ngày không la cà tán dóc thì lại đến nhà người ta cãi nhau, người ta làm việc mệt đến rã rời mà bà ta còn ngồi kế bên huyên tha huyên thuyên không chịu về, người ta mệt đến mức ngủ quên thì bà ta lại đâm chọc bảo không có lễ tiết. Bây giờ ấy à, chắc là trời nóng đánh con trai đến mệt.
Và thế là dưới sự tuyên truyền của bà Lục lớn, hết nửa thôn đều biết bác sĩ Lâm là một cô con dâu hiếu thảo, khi bà Lục bị bệnh bác sĩ Lâm là người lo lắng và đau lòng nhất, còn sốt sắng hơn cả mấy người con trai ruột của bà ta. Cô dẫn cả nhà ra ngoài tìm thảo dược. Cô đến mấy vùng đất hoang hái cỏ gấu, tía tô, cây kinh giới, đến chỗ bác sĩ Kim hỏi xin mảnh cam thảo, cô còn đến hỏi từng nhà xem có nhà nào còn vỏ quýt từ năm ngoái không.
Nghe nói nhờ bát thuốc chứa đựng tấm lòng dạt dào của con dâu đã khiến bệnh của bà Lục khỏi ngay tức thì, nửa đêm còn mạnh khỏe nhảy tưng tưng, tinh thần sảng khoái, cũng không run rẩy nữa.
Y thuật của bác sĩ Lâm thật sự tốt!
Bà Lục tức đến mức mới sáng hôm sau đã chạy qua thôn Tiểu Loan tìm con gái thứ hai để nghĩ cách trị Lâm Uyển.
Hôm sau là ngày đi làm chính thức của Lâm Uyển, bác sĩ Kim còn hỏi cô: “Phương thuốc này từ đâu có được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận