Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 391: Đi học

Ngày hôm sau ăn sáng xong, bọn nhỏ đi đến trường, Lâm Uyển thu dọn một chút chờ xe ngựa của công xã lại đây.
Nhóm đầu tiên có 5 bác sĩ đi qua, xe ngựa của công xã hỗ trợ đưa đến bệnh viện.
Lục Chính Đình giúp cô đóng gói cột đệm chăn thật tốt, thêm quần áo, ly trà chậu rửa mặt vân vân cũng có một đống không nhỏ, chính cô cũng cầm không hết. Lục Chính Đình đi dẫn ngựa, lên yên ngựa, lại cột hành lý cột lên ngựa: “Anh đưa em đi.”
Lâm Uyển ý bảo anh không cần phiền toái như vậy, lát nữa xe ngựa đến đây vứt lên đó là được.
Rất nhanh xe ngựa của công xã đã tới, ở cổng thôn thét to: “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm!”
Lục Chính Đình dắt ngựa cùng cô đi qua, thì thấy Hồ Hướng Dương cũng đẩy xe đạp lại đây, anh hơi nhíu mày: “Cậu ta cũng đi học?”
Lâm Uyển buông tay, cô cũng không biết, đại đội không thông báo, đoán là hành vi cá nhân.
Hồ Hướng Dương nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, tôi xin nghỉ về nhà một khoảng thời gian.”
Anh ta muốn đến bệnh viện học tập, cũng thông qua công xã rồi, cho nên đại đội cũng không biết, nhưng anh ta xin phép về nhà đại đội đương nhiên cho phép.
Lâm Uyển à một tiếng, không nói gì nữa, lại càng không hỏi anh ta vì sao xin phép, trong nhà có phải có chuyện gì không linh tinh.
Hồ Hướng Dương thấy cô lạnh nhạt như vậy, tâm trạng vốn kích động lập tức lãnh đạm xuống, anh ta đẩy xe đạp qua móc phía sau xe ngựa rồi lên xe ngựa. Anh ta nghĩ chờ Lâm Uyển lại đây, anh ta có thể giải thích một chút, mình không phải cố ý đi theo cô, anh ta muốn nói rõ ra.
Lâm Uyển ra hiệu Lục Chính Đình giúp cô cầm hành lý lên xe, anh từ chối lên xe ngựa, quay đầu lại nói với Lâm Uyển nói: “Đã bảo đưa em đi rồi mà, đi thôi.”
Lâm Uyển muốn nói không cần, cô ngồi xe ngựa là được, nhưng anh không nghe thấy, ngoài trời gió lạnh cũng lớn cô lấy bút ra viết cũng phiền phức, cô chỉ phải nói một tiếng với đánh xe, bảo bọn họ đi trước, cô cưỡi ngựa đuổi theo sau.
“Văn thư Lục sợ chúng tôi lừa bác sĩ Lâm chạy đi à.” Có bác sĩ trêu ghẹo bọn họ.
Lâm Uyển cười phất phất tay: “Đừng nói bừa, mọi người đi trước đi.”
Cô đứng trên mặt đất, một tay phủ bờm ngựa, ngửa đầu nhìn Lục Chính Đình, cười nói: “Ai, anh sợ cái gì? Em còn có thể chạy sao?”
Lục Chính Đình cúi đầu giơ tay về phía cô: “Em nói cái gì? Anh không nghe thấy.” Anh chỉ vào lỗ tai của mình: “Đi thôi. Đã bảo đưa em đi mà. Anh đã nhờ bác sĩ Kim chăm sóc rồi, anh ta sẽ hỗ trợ trông coi mấy đứa nhỏ, không cần lo lắng.”
Lâm Uyển cười như không cười nhìn anh, cô không có ý gì với Hồ Hướng Dương, Hồ Hướng Dương cũng không dây dưa cô nữa, anh cũng đâu phải không biết, sao còn để ý như vậy chứ?
Lục Chính Đình thấy cô không lên ngựa, trực tiếp cúi người xuống, ôm dưới nách cô nâng cô lên ngựa: “Anh đã nói là đưa em đi mà.” Anh hiếm khi cố chấp như thế ở trước mặt cô.
Lâm Uyển: “Không phải đưa đến cổng thôn sao?” Cô hiểu đưa là đưa đến đây là hết, cũng không phải đưa đến huyện. Đưa người đưa tới tận điểm đến à?
Ai, anh không nghe thấy, cô muốn lý luận với anh cũng không có cách nào, chỉ có thể tự mình than thở thôi bỏ đi.
Cô phát hiện Lục Chính Đình không nghe thấy cũng có cái lợi, ví dụ như nếu cãi nhau, cô nói cái gì anh cũng không nghe thấy, vậy sẽ không tức giận sẽ không cãi lộn với cô. Anh thì chỉ quản lời anh nói, tiết tấu nắm giữ ở trong tay anh, cô chỉ có thể đi theo anh mà thôi.
Đương nhiên, cô có thể không thèm nhìn anh xoay người bỏ đi, nhưng như vậy anh sẽ luôn thật ủy khuất nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt đó, cô thực sự chịu không nổi, một giây đồng hồ cũng chịu không nổi. Quên đi, anh muốn đưa thì đưa đi, cô hoàn toàn không có cách nào tức giận với anh, nửa giây cũng tức không nổi.
Dù sao nhân sinh quan của anh không giống với người bình thường, mà cô cũng không giống với những người khác. Với anh mà nói, người mình để ý thật sự quan trọng hơn tất cả, có thể buông bỏ hết thảy đưa cô vào trong huyện, có lẽ dù là ở với cô thêm một phút cũng cảm thấy vui vẻ.
Tuy rằng anh có thể không hiểu những cảm giác buồn nôn này, nhưng cô có thể hiểu được.
Cũng giống như từ trước anh có thể một mình ngồi ở trên xe lăn, một ngày lại một ngày nhìn bầu trời, nhìn dòng nước, nhìn hoa hoa cỏ cỏ thậm chí nhìn con kiến chuyển nhà, không cần nói với người khác một câu, với anh mà nói thời gian và xung quanh dường như không có giá trị chân thật gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận