Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 420: Chuyện vợ chồng

Hơn một tháng ngắn ngủn như thế, các bác sĩ chân trần muốn học nhiều bản lĩnh hơn, nhiều y thuật thâm ảo hơn cũng không thể. Nhưng năm nay bởi vì có Lâm Uyển, bọn họ thu hoạch khá phong phú, học được phương pháp bắt mạch cấp tốc, sao chép một ít tính chất thuốc của thảo dược thường dùng trong dược lý, phương thuốc thường dùng phổ thông, bản so sánh của huyệt vị thường dùng vân vân. Trình độ văn hóa cao, học sâu hơn một chút, trình độ văn hóa thấp, học nông hơn một chút, nhưng đều có thể ghi nhớ một phần sổ ghi chép trở về chậm rãi tiêu hóa.
Đương nhiên, thu hoạch của Lâm Uyển cũng rất lớn, thu hoạch của cô chủ yếu thể hiện ở phương diện ngoại khoa. Cô đi theo bác sĩ nữ của khoa phụ sản học cách đặt vòng tránh thai, buộc ga-rô, đỡ đẻ vân vân cho các phụ nữ, còn đi theo Chu Tú Phong học phẫu thuật ruột thừa, lại đi theo bác sĩ Chu quan sát mổ bụng đỡ đẻ vân vân.
Chỉ cần là buổi phẫu thuật của bác sĩ Chu, cô cơ bản đều đi theo, cũng theo Chu Tú Phong không ít hơn bao nhiêu.
Ngày hôm đó Lâm Uyển cùng Chu Tú Phong phẫu thuật ruột thừa, sau khi kết thúc, người bệnh được đẩy về phòng bệnh, bọn họ thì cùng nhau đánh giá quá trình phẫu thuật.
Chu Tú Phong khâm phục nói: “Lần tới bác sĩ Lâm có thể thử mổ chính. Không thể không nói, cô học tương đối nhanh.”
Anh ta cảm thấy mình ở phương diện này coi như có thiên phú, không sợ máu, cầm dao vững, lần đầu tiên phẫu thuật đã vô cùng bình tĩnh, cũng không có hiện tượng khẩn trương run tay linh tinh chút nào. Mà Lâm Uyển, còn có thiên phú hơn cả anh ta, quả thực cảm thấy như cô chính là sinh ra để làm bác sĩ.
Lâm Uyển khiêm tốn nói: “Chờ có cơ hội, còn mong bác sĩ Chu dẫn dắt tôi mấy ca phẫu thuật nữa.” Tuy rằng cô có thể vào hệ thống mô phỏng luyện tập, nhưng nếu chưa từng trải qua luyện tập phẫu thuật thật sự, lập tức mổ chính, cô sợ mọi người có hiểu lầm gì với cô.
“Năm sau có khi là cơ hội.” Chu Tú Phong rất vui vẻ, anh rất thích cùng làm việc với Lâm Uyển. Trí tuệ của cô nhạy bén, luôn có thể lĩnh ngộ lời anh ta nói, dù cho trong lời có hàm ý khác, nhưng cô lại rất hiểu ý người, thái độ làm người khiêm tốn, chưa bao giờ gây sự với người ta, trong bệnh viện dù cho là lão viện trưởng hay là chủ nhiệm khoa phụ sản thậm chí bác gái phụ trách kỷ luật, đều có ấn tượng rất tốt đối với cô.
Đương nhiên, ngoại trừ những người ghen tị cô.
Đáng tiếc, bọn họ cũng chỉ có thể ghen tị cô, dù cho cố gắng đi nữa cũng vượt xa tầm với.
Hồ Lệ Na chạy chọt làm bác sĩ, cho nên hằng ngày không ít lần quấn quít lấy Chu Tú Phong, nhưng Chu Tú Phong cũng không muốn quan tâm cô ta, thật sự là cô ta hoàn toàn không đủ tư cách làm bác sĩ. Nếu thật sự làm bác sĩ, vậy chẳng phải là người bệnh gặp xui xẻo sao? Anh ta cảm thấy cô ta vẫn an tĩnh làm một y tá, có thể làm tốt cũng không tệ.
Bởi vì việc này, Hồ Lệ Na cho rằng Lâm Uyển cố ý nói xấu mình với Chu Tú Phong, cũng chắc chắn tư cách làm bác sĩ của mình đã bị Lâm Uyển thay thế, cho nên cực kỳ có ý kiến với Lâm Uyển.
Thế nhưng, Lâm Uyển vẫn không coi cô ta là chuyện lớn gì, dù sao không ở một cấp độ, cũng không ở một đơn vị, không có xung đột gì. Huống chi mình cũng sẽ không ở lại bệnh viện huyện, không giành cơ hội làm việc của bất kỳ kẻ nào.
Lâm Uyển nhớ tới Lục Chính Đình nói buổi trưa tìm cô có việc, cô chào tạm biệt với Chu Tú Phong, đi căn tin tìm anh.
Ngày hôm qua mới vừa rơi một trận tuyết, cây trong sân lẫn góc chân tường đều có tuyết đọng, bị ánh mặt trời chiếu vào có hơi chói mắt. Lục Chính Đình đứng ở bên cạnh đống tuyết, ánh tuyết ánh vào mặt anh, càng tôn lên làn da trắng đến xuyên qua ánh sáng của anh, tóc đen làn da tuyết trắng, quả thực khiến người ta ghen tị.
Cô huýt sáo một tiếng với anh, giống như thằng nhóc lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành.
Lục Chính Đình không nghe thấy, lại nhìn thấy khẩu hình miệng của cô, lắc đầu cười cười, bước đến trước mặt cô, nâng lên ngón trỏ nhẹ nhàng phết lên gò má của cô một cái: “Vợ anh cũng nghịch ngợm nhỉ.”
Lâm Uyển kéo cánh tay anh, làm thủ ngữ: “Tìm em có chuyện gì?”
Lục Chính Đình: “Chuyện vợ chồng.”
“Ai!” Mặt Lâm Uyển đều đỏ, trời sáng trưng mà anh nói bừa gì đâu không! Cô vội vàng nhìn xung quanh, cũng may không ai nghe thấy. Anh không nghe thấy, nếu không khống chế tốt sức lực, giọng nói sẽ rất lớn.
Đương nhiên, cô cũng không biết, anh nói lớn như vậy, đó là cố ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận