Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 319: Đặt lịch

Mới năm 68 không có cách nói hộ cá thể, mà là lao động tập thể, sở hữu tài nguyên sản xuất tập thể, phòng y tế cũng là của tập thể.
Lão bí thư cười đáp: “Cái này tính là lỗi gì đâu? Đây là trợ cấp cho kỹ thuật của cháu. Cháu phải học hỏi tiến bộ, mới có thể đảm bảo y thuật tinh vi. Đương nhiên, cháu cứ yên tâm, quỹ chữa bệnh của đại đội vẫn sẽ chi trả cho phòng y tế, muốn mua dược phẩm và thiết bị gì, bọn chú sẽ gửi thư xin, đại đội sẽ đi tới bộ phận y tế huyện xin phê duyệt cho các cháu.”
“Được, vậy cháu cảm ơn mọi người nhiều.” Đúng ngay suy nghĩ của Lâm Uyển.
Đám người lão bí thư hỏi Lâm Uyển muốn lấy tiền phẫu thuật chữa bệnh đục tinh thể bao nhiêu tiền, bọn họ cũng muốn xếp hàng.
Thu phí ở phòng y tế vẫn luôn rất thấp, tới cửa đăng ký năm xu, đến nhà khám là một hào, nếu như dùng thuốc thì tính phí khác, mà bác sĩ chân trần thường cũng không thể tính tiền phẫu thuật, cho nên trên cơ bản không có phí phẫu thuật gì cả. Cho dù là phụ nữ sinh con, thường cũng đều là do các bà có kinh nghiệm trong thôn đỡ đẻ cho, chứ bác sĩ chân trần đỡ đẻ rất ít.
Nhưng lão bí thư đã từng nằm viện, ông ta tìm được một tờ biên lai khi mình tới bệnh viện huyện khám ngày trước, trên đó có rất nhiều mục, cái gì mà phí đăng ký, phí khám bệnh, tiền thuốc men, tiền nguyên liệu, tiền phẫu thuật, tiền xét nghiệm, tiền đỡ đẻ, đến chừng mười mục, ông ta cảm thấy phòng y tế cũng có thể căn cứ theo cái này để thu, dùng cái nào thì thu khoản đó.
Phí đăng ký là cần thiết, ngoài ra chính là tiền thuốc men, tiền nguyên liệu, và tiền phẫu thuật.
Lão bí thư đặt cho chị cả của ông ta, hẹn ngày mai tới kiểm tra, sau đó xem có thể phẫu thuật hay không. Những người khác cũng đều đăng ký xếp hàng, có thể dẫn người tới kiểm tra trước, kê thuốc nhỏ mắt trở về chuẩn bị.
Sau khi thương lượng xong, mọi người tự đi làm việc của mình.
Lục Chính Đình muốn đi tới vườn trái cây ngắm cảnh. Lâm Uyển thì lại bị hai bác sĩ chân trần đó và Chu Triều Sinh vướng chân, xin chỉ dạy thuật Kim Châm Bát Ế, bọn họ cảm thấy nó quá thần kỳ.
Buổi chiều khi tan làm, hai bác sĩ chân trần đó tạm biệt, hài lòng rời đi.
Chu Triều Sinh cũng nhận được lợi ích: “Bác sĩ Lâm, cô nói tôi có nên học lại Trung y không? Tôi cảm thấy Trung y của chúng ta quá thần kỳ.”
Lâm Uyển đáp đúng trọng tâm: “Trung y khó học, không học theo thầy ba đến năm năm, thì rất khó tự mình khám bệnh. Anh đào tạo các bác sĩ chân trần có thể giải quyết rất nhiều phiền cho các xã viên, cũng là điều không thể thiếu. Trung y hay Tây y, đều là chữa bệnh cho các xã viên, không có phân biệt cao thấp.”
Ba đến năm năm? Cô đang trêu tôi đấy sao? Chu Triều Sinh lại nhận mệnh, cảm thấy Lâm Uyển có thiên phú, còn mình thì không có cái đó.
Các xã viên tan làm trở về, đều ùa vào phòng y tế đại đội, muốn tới xem bác sĩ Lâm, người đã giúp cho bà cụ Vương lại nhìn thấy ánh sáng.
Chu Triều Sinh đã có kinh nghiệm, trực tiếp xua bọn họ ra ngoài: “Có bệnh khám bệnh, không bệnh thì tản ra, cũng không phải các bác không biết bác sĩ Lâm, có gì hay mà phải nhìn?”
Lúc này các xã viên mới cười ha ha tản đi.
Khi mấy người phụ nữ về nhà, còn có người khen ngợi thím ba Lâm: “Cháu gái cô lợi hại thật.”
“Đúng vậy, thím ba nhà cô cũng được hưởng vinh quang, sau này khám bệnh không cần sợ nữa.”
Thím ba Lâm đáp: “Cũng đâu phải cháu gái tôi không khám cho các cô, sao lại là tôi không cần sợ?”
“Thì cháu gái mình mà, chắc chắn sẽ khám nghiêm túc cho cô hơn.”
“Ôi trời, chị dâu cả, cháu gái chị lợi hại thật, chữa khỏi đôi mắt mù cho bà cụ Vương.” Có người kéo Triệu Toàn Mĩ, nói.
Triệu Toàn Mĩ như bị người vả cho một cái, bà ta và Lâm Uyển cãi nhau, Lâm Uyển càng tốt thì bà ta càng khó chịu.
Có người thì cười bảo: “Đừng khó chịu mà, đều là người một nhà, nào có thù qua đêm. Trở về nói hai câu dễ nghe, rồi tìm người lớn giảng hòa là lại qua ngay thôi.”
“Đúng đó đúng đó, trước đây bác sĩ Lâm có quan hệ tốt với chị bao nhiêu, còn thân hơn cả mẹ ruột.” Có người vừa cười vừa trêu ghẹo, cổ vũ Triệu Toàn Mĩ làm hòa với nhà bác sĩ Lâm.
Triệu Toàn Mĩ vốn còn ghen tị đến đỏ mắt, lúc này bị mọi người nói như vậy, vậy mà lại có một loại ảo giác, cho rằng Lâm Uyển vẫn là cháu gái ngoan của mình, chẳng qua là chơi trò trẻ con giận dỗi, đợi mình đi nói vài lời êm tai là tốt ngay thôi. Về phần vợ chồng thằng hai, lại càng dễ xử hơn, tìm người lớn trong nhà làm người giảng hòa, xin lỗi một câu, hi hi ha ha rồi cũng qua đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận