Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 174: Bị tố cáo

Bây giờ Lục Chính Đình không đưa tiền cho nhà nữa, trong nhà mua muối, củi đốt, đều phải dùng trứng gà để đối lấy. Lâm Uyển cứ cách mấy ngày lại nấu mấy quả trứng gà để trong nhà cải thiện bữa ăn nên cũng không tích trữ lại. Hôm trước Lục Tâm Liên đi, bà Lục muốn luộc cho con mấy quả cũng không có.
Quả thực sầu chết bà ta, trơ mắt nhìn con gái vừa tức vừa ấm ức rời đi, đây chính là chuyện chưa từng có.
Ăn cơm xong Lâm Uyển để Tiểu Minh Quang ở nhà ngủ trưa với các anh chị, cô còn phải đến phòng y tế. Mấy ngày nay thuốc phong thấp, thuốc phụ khoa cô phải phối nhiều một chút, tránh để thiếu.
Lục Chính Đình rất tự nhiên mà đi theo cô, giúp đỡ cô.
Đến phòng y tế đã thấy một lũ trẻ con vây quanh bác sĩ Kim nhao nhao.
Hóa ra buổi trưa bọn trẻ có đưa đến một ít thảo dược, bác sĩ Kim nhân cơ hội này bảo tụi nhỏ phân loại thảo dược ra rồi mới nhận, nếu không thì sẽ giảm một nửa công điểm.
Nếu như phân loại thảo dược ra thì phải tốn thời gian, bọn trẻ đều không vừa lòng, đang cùng anh ta cò kè mặc cả.
Bác sĩ Kim nghiêm nghị nói: “Nếu mấy đứa không phân loại ra thì khi chỗ thảo dược này thu về thì ai phân loại?”
Có đứa nhỏ đáp: “Bác sĩ Lâm sẽ phân loại chúng.”
Bác sĩ Kim hừ một tiếng.
Bọn trẻ nhìn thấy bác sĩ Lâm đi tới, rối rít chào cô, hỏi cô phải làm sao.
Lâm Uyển cũng chẳng còn cách nào, dù sao nhà thuốc người ta cũng thu như thể, không thể để chất đống lên xe rồi tự mình phân, giao thảo dược đương nhiên cũng phải giao từng loại.
Lục Chính Đình hỏi cô một lát rồi nêu ý kiến với lũ trẻ: “Mấy đứa có thể hợp tác, một đứa phụ trách một hai loại thảo dược, sau đó cùng nhau giao, công điểm cũng vẫn tính như bình thường.”
Thu thảo dược tính theo cân, gần giống như cỏ chăn nuôi, mà lũ trẻ thì sớm một giỏ to, chiều một giỏ to, một ngày có thể kiếm được tầm 4 công điểm.
Hợp tác là cách nhanh nhất, nếu không một đứa trẻ đào mấy loại xong còn cần phải chia ra, vậy thì phiền lắm.
Cách làm này không tồi, mấy đứa trẻ đều chấp nhận, lại vui vẻ chạy đi.
Bác sĩ Kim day trán, gật đầu với Lục Chính Đình, rồi nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, thuốc này của cô có tác dụng thật.”
Anh ta vừa tắm xong, bên dưới mặc cái quần ngắn, bên trên mặc áo ba lỗ, trước ngực hơi lộ, lộ ra dáng người gầy gò, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.
Anh ta còn dựa theo cảm giác của mình đưa ra ý kiến cho Lâm Uyển. Có thể dựa theo thể chất không giống nhau mà điều chế ra những thảo dược tắm không giống nhau, có bệnh phong thấp, có bệnh mệt nhọc...
Lâm Uyển thấy anh ta rất có hứng thú, cũng bằng lòng để anh ta nghiên cứu với Lục Chính Đình.
Buổi tối, Lâm Uyển đang điều chế thuốc thì thấy có người dân quân mặc quân trang cũ, trong tay có một tờ giấy, hét lớn: “Lâm Uyển, ai là Lâm Uyển!”
Lâm Uyển: “Tôi đây, xin hỏi đồng chí có chuyện gì thế?”
Người đó trừng mắt nhìn cô, tiếng văn kiện đập xuống bàn cái bốp: “Có người báo cáo cô hành nghề y phi pháp!”
Bác sĩ Kim nghe vậy thì đi tới: “Chắc là đồng chí hiểu nhầm gì rồi, Lâm Uyển làm bác sĩ là do đại đội chúng tôi tiến cử, tôi tự mình khảo hạch mà.”
Thân phận của anh ta cùng với bác sĩ chân trần bình thường không giống nhau, cao hơn bác sĩ ở công xã một bậc, so sánh được với bác sĩ trên bệnh viện huyện. Dù sao anh ta cũng là người từ thành phố lớn xuống.
Người kia lớn giọng nói: “Tôi không quan tâm, cô mau lên, ngày mai 8 giờ đến bệnh viện công xã thi, nếu như không đạt thì sẽ tước tư cách hành nghề y của cô, còn phải chịu phạt nữa.”
Nói xong thì anh ta chạy đi luôn.
Bác sĩ Kim nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển: “Thi thì thi, thứ mà tôi không sợ nhất là thi đó.”
Hồi học cấp ba, mỗi ngày đều kiểm tra, mỗi tuần đều thi thử một bài nhỏ, cô sẽ sợ chắc.

Sau khi Lục Chính Đình biết cũng không nói gì, chẳng qua lại đi tìm Lục Chính Hành dặn dò một vài chuyện: “Dựa theo lời tôi nói, nhất định sẽ tìm được người, sau khi tìm được thì không cần lộ ra, chỉ cần theo kế hoạch là được.”
Lục Chính Hành ra hiệu anh yên tâm đi, cười nói: “Anh yên tâm, tối nay em lên công xã, chắc chắn sẽ lôi con chuột kia ra cho anh xem, dạy cho nó một bài học nhớ đời để nó không dám nói năng bừa bãi nữa.”
Muốn tra ra người báo cáo không khó.
Nông thôn nhỏ như vậy, hàng xóm làng giềng gần nhau, nhà ai có người thân mới đến, nhà ai ra ngoài căn bản không phải là bí mật.
Nơi như công xã thì càng không có gì bí mật, người đến người đi rất phức tạp.
Nông thôn chính là một nơi như vậy, có vài người chất phác lương thiện có chút ngốc nghếch, mà có vài người gian xảo, lòng tham không đáy, có chút xấu xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận