Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 436: Ở lại

Trí thức nữ sẽ không tùy tiện gả cho người ở quê, nhưng trí thức nam hoặc người giống như Lục Chính Kỳ, thì vẫn rất có khả năng.
Cô hỏi Vương Phương Phương: “Lý Kim Linh và trí thức Giang đều về nhà đón tết rồi sao?”
Cánh tay trái của Vương Phương Phương vẫn luôn chèn lên người Lục Chính Kỳ, trái tim đập thình thịch, ăn cơm cũng không có lòng dạ nào ăn, nghe thấy Lâm Uyển hỏi cô ta, cô ta lập tức ngẩng đầu lên: “Đúng vậy bác sĩ Lâm.” Sau đó sắc mặt của cô ta sụp xuống, rũ mắt, đâm vào miếng cải trắng trong bát, ấp úng bảo: “Tôi, thực ra tôi cũng nên về nhà, ra ngoài lâu như vậy, cũng, nhớ nhà, có điều… lộ phí quá đắt, hơn nữa trong nhà cũng, cũng không có khẩu phần lương thực của tôi.”
Cô ta nói như vậy, vành mắt đều đỏ lên, gần như sắp rơi nước mắt.
Lục Chính Kỳ bảo: “Trên cơ bản, trí thức về quê đều khó khăn, có về hay không về cũng không sao, không có gì phải buồn bã, tranh thủ năm sau về cũng thế.”
Vương Phương Phương gật đầu, nhanh chóng giơ tay lau nước mắt, sau đó cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn Lâm Uyển nữa, ngược lại còn lén lút cách Lục Chính Kỳ xa một chút.
Lâm Uyển lạnh nhạt nói: “Vất vả rồi, tôi nghe nói sau này sinh viên về quê sẽ nhiều hơn, còn trở thành chính sách nữa, tốt nghiệp trung học sẽ phải về quê. Đến khi đó, thanh niên trí thức nhiều, sẽ xây điểm thanh niên trí thức, các cô cũng sẽ không cô đơn.”
Mới đầu đại đội cảm thấy thanh niên trí thức tới đây một năm rưỡi là phải về, mà thanh niên trí thức thì cảm thấy ba tháng, nửa năm đã có thể về thành phố rồi, nên đều không có dự định ở lâu.
Đón tết, về quê đã trở thành tình trạng bình thường, bọn họ phải thích ứng.
Vương Phương Phương vừa nghe thấy, sắc mặt đều trắng bệch, cái này không khác với tin tức cô ta nghe ngóng được, xem ra cắm rễ ở nông thôn là chuyện ván đã đóng thuyền, không phải thuận miệng nói chơi đâu.
Lục Tâm Liên thấy cô không thèm nhìn mình, mới chu mỏ với bà Lục.
Bà Lục ho khan một tiếng, nói: “Tâm Liên cũng trưởng thành rồi, các con làm anh trai chị dâu, có phải nên sắp xếp công việc cho nó không?”
Lâm Uyển chỉ coi như không nghe thấy, cũng không để ý đến, chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục không có bản lĩnh đó, biết không phải nói cho mình nghe nên càng không tiếp lời.
Lục Chính Kỳ đáp: “Mẹ, bây giờ đại đội không thiếu giáo viên, công xã cũng không thiếu, Tâm Liên cứ ở nhà hai năm nữa đi. Đợi con bé lớn hơn một chút, con cũng ổn định rồi, đến khi đó sẽ xem xét cho con bé.”
Bây giờ Lục Tâm Liên vẫn còn nhỏ, anh ta lại vừa mới chuyển lên làm chính thức, không có bản lĩnh sắp xếp cho cô ta. Còn nữa, anh ta đã đồng ý sẽ sắp xếp cho Giang Ánh Nguyệt lên công xã trước.
Lục Tâm Liên lập tức không vui, từ khi trong lòng anh tư hướng về Giang Ánh Nguyệt, luôn khiến cô ta tức giận muốn chết, coi Giang ánh Nguyệt thành cái gai trong mắt, thay thế vị trí người đáng ghét nhất của Lâm Uyển.
Đáng tiếc Giang Ánh Nguyệt có đầu óc hơn cô ta, nếu đã có thể khiến Lục Chính Kỳ đứng về phía cô ta, thì vẫn có thể khiến anh ta cảm thấy cô ta tốt hơn bà Lục và Lục Tâm Liên.
Lục Tâm Liên: “Vậy bác sĩ thì sao? Không phải đại đội, công xã cần tuyển rộng bác sĩ sao?”
Lục Chính Kỳ cũng thật tình giải thích cho cô ta: “Bác sĩ ở công xã phải có kinh nghiệm làm bác sĩ chân trần năm năm, không thì phải vô cùng ưu tú.” Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Uyển, ý tứ là ngoại lệ như cô: “Do bác sĩ ở phòng y tế đại đội quyết định.”
Lâm Uyển gắp một miếng thịt cho Tiểu Minh Quang, kêu thằng bé ăn chậm, rồi nói: “Bác sĩ thực tập ở phòng y tế yêu cầu tròn mười sáu tuổi, quá nhỏ không trưởng thành, ấu trĩ nông nổi, gặp chuyện không đủ bình tĩnh thì không thể đảm đương nổi trọng trách khám bệnh.”
Lục Tâm Liên nhất thời tức không chỗ xả, lại cũng không có cách nào khác, cô ta đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, rồi cô ta lại nhìn về phía Vương Phương Phương: “Chị Phương Phương?”
Vương Phương Phương như giật nảy mình, cô ta ngẩng đầu: “Hả?”
Lục Tâm Liên cười bảo: “Ngày đó chị nói làm bác sĩ rất vất vả, không phải còn nói không muốn làm sao?”
Sắc mặt của Vương Phương Phương thay đổi, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lâm Uyển, lập tức nói: “Bác sĩ Lâm, tôi không nói.”
Lâm Uyển cũng không để ý, mặc cho bọn họ gây sức ép thế nào, cô làm bác sĩ chân trần của cô, nếu không có thực tập sinh thì chọn từ trong các thanh niên trí thức khác, đo nhiệt độ, tiêm, ghi bệnh án, học vẫn rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận