Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 233: Nấu chung

Lục Chính Đình gật đầu, anh chỉ vào mảnh đất trống ở bên ngoài nhà: “Tôi muốn dựng một cái lán.”
Ngày hè có thể nấu cơm ở đó, ngày lạnh thì mang nồi vào trong phòng.
Hơn nữa mỗi ngày Lâm Uyển đều cần vệ sinh thân thể, nơi này không có sân tường riêng tư, anh muốn dựng một cái lán khép kín cho cô dùng.
Đợi đến ngày lạnh, nơi này còn có thể dùng làm phòng chứa đồ.
Bác sĩ Kim nhìn qua cười nói: “Không tệ.”
Anh ta cũng không để ý. Dẫu sao với tình trạng cơ thể của Lục Chính Đình thì muốn làm cái gì cũng không phải chuyện dễ, hơn nữa muốn dựng lán thì cần mấy loại vật liệu như gỗ, nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế lại rất phiền phức. Thời đại này, mỗi cây cỏ mỗi cành cây đều là của nhà nước.
Lâm Uyển bày thức ăn xong thì gọi bọn họ vào ăn cơm.
Cô thấy chỗ này không có bồn nước, chậu rửa mặt thì để bên dưới, Lục Chính Đình muốn rửa mặt rửa tay rất không tiện. Cô bèn đi đến giặt khăn mặt đưa cho anh lau.
Lục Chính Đình thấy cô săn sóc mình như thế, trong lòng thấy ngọt lịm, khóe miệng không kìm nổi mà nhếch lên.
Lúc ăn cơm, bác sĩ Kim cầm lấy nửa bình rượu tới, anh ta cười nói: “Chúc mừng hai người đã chia nhà.” Anh ta lấy ba cái cốc uống trà, mỗi cốc rót một nửa.
Nói mấy câu rồi bắt đầu ăn cơm.
Bác sĩ Kim ăn uống rất vui vẻ, liên tục khen Lâm Uyển nấu cơm ngon: “Mì cao lương vừa đắng vừa chát mà cô có thể tạo ra vị ngon thế, đúng là không dễ.”
Lâm Uyển cười đáp: “Bên trong có thêm chút bí đỏ, vị ngọt có thể trung hòa vị đắng và chát.”
Hơn nữa cô có cho thêm chút bột ngô, không phải toàn bộ đều là bột cao lương.
Bởi vì Lục Chính Đình không nghe thấy nên Kim Hướng Đông không nói chuyện với cô quá nhiều, tránh cho Lục Chính Đình thấy ngượng.
Cơm nước xong xuôi, Kim Hướng Đông tự rửa lấy bát của mình rồi nói với Lâm Uyển một tiếng, sau đó đi đến phòng y tế, dành không gian riêng cho hai vợ chồng họ. Người ta mới chuyển nhà, chắc chắn là vui lắm.
Lâm Uyển thấy Lục Chính Đình nắm cốc trong tay, cô cười rồi chạm cốc với anh.
Lục Chính Đình uống cạn cốc rượu, đôi mắt rất sáng, khóe mắt có chút đỏ, gương mặt trắng nõn cũng nhuộm một tầng đỏ ửng, vốn là gương mặt đẹp trai, lúc này lại thêm kinh người.
Anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen sáng ngời, như thể có cả ngàn lời muốn nói trong đó.
Trong lòng Lâm Uyển có chút hoảng, cô mím môi một cái rồi rót chỗ rượu còn lại vào trong cốc của anh: “Anh uống giúp em.”
Lục Chính Đình nhìn cốc rượu, sau đó cầm lên uống một hơi cạn sạch, rượu kém chất lượng vừa cay vừa sặc, anh bị sặc một cái.
Lâm Uyển vội vàng đi lấy nước lọc cho anh, bảo Lục Chính Đình uống một ngụm, sau đó vỗ lưng cho anh.
Lục Chính Đình lau khóe miệng: “Cảm ơn.”
Lâm Uyển cười nói: “Uống vội thế làm gì.” Cô đặt cốc xuống, cầm bánh bột ngô đưa cho anh ăn.
Ăn cơm xong, Lâm Uyển chủ động thu dọn bát đũa rồi rửa.
Lục Chính Đình: “Để anh rửa bát.”
Lâm Uyển chỉ vào bậc cửa phòng bếp nhà bác sĩ Kim: “Anh không tiện, để em đi.”
Lục Chính Đình có chút thất thần nhìn bậc cửa, sau đó di chuyển xe lăn đến chỗ góc tường lấy viên đá.
Lâm Uyển nhìn thấy thế thì vội hỏi anh muốn làm gì.
Lục Chính Đình giải thích cho cô nghe: “Chúng ta dựng một cái bồn rửa ở đây đi.” Có bồn rửa, cô rửa mặt hay giặt quần áo đều không cần cúi người, anh cũng có thể ngồi trên xe lăn giúp cô rửa bát, giặt quần áo.
Lâm Uyển lập tức đi tới giúp anh.
Cô phát hiện ra Lục Chính Đình thực sự có tài, nếu như không phải tai và chân không tiện thì không biết anh đã có thể làm được bao nhiêu việc.
Lục Chính Đình không để cô động tay vào, anh tự mình ngồi trên một cái ghế thấp, xếp chồng mấy viên đá lên theo một góc độ nhất định, để cho phần phía dưới vững chắc. Sau đó xếp từng tầng từng tầng một, cuối cùng dùng một viên đá thật phẳng để lên là tốt nhất.
Lâm Uyển sợ tự anh đi tìm bàn đá, bèn ra hiệu để anh lát nữa nhờ Lục Chính Hành khiêng một khối đá đến, bảo anh đừng tự đi.
“Anh nhanh qua bên đại đội đi.” Cô chỉ về phía phòng kế toán của ban quản lý đại đội, ra hiệu cho anh đi làm việc, bây giờ đã đến giờ làm, công điểm, mấy chuyện vụn vặt trên sổ sách cũng có rất nhiều, công việc của anh cũng không ít.
Lục Chính Đình hiểu ý của cô: “Không sao, chút chuyện này làm chút là xong ấy mà.”
Anh tự có cách tính sổ sách, hơn nữa trước giờ chưa từng sai, còn nhanh hơn kế toán gảy bàn tính.
Anh bảo Lâm Uyển đi nghỉ ngơi một lát, anh đi tìm Lục Trường Phát và Lục Chính Cao để nói chuyện dựng lán. Dựng lán dễ hơn xây nhà nhiều, có ba người giúp thì đến giờ ăn tối là có thể dựng được giàn giáo rồi. Bên trên phủ thân cây ngô và thảm rơm, bốn xung quanh dùng tường cỏ che lại là được rồi.
Đây chẳng phải chuyện gì rắc rối, anh nói một câu là Lục Chính Cao đã đồng ý.
“Buổi chiều tan làm, chú sẽ bảo mấy người Chính Hành đến giúp cháu.” Lục Chính Cao nói xong mới vô thức nhận ra Lục Chính Đình không nghe thấy, vội vỗ vào ngực tỏ ý rằng giao cho ông ta thì không có vấn đề gì cả.
Lục Chính Đình gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh lại nói đến chuyện giường đất. Mặc dù dựng giường gỗ cũng có thể ngủ nhưng mà nông dân quen ngủ giường đất rồi. Hơn nữa giường đất bền chắc, rộng rãi, ngủ trên giường đất có lợi cho eo và lưng, còn có thể đốt lửa nữa, ngày đông thì ấm, hè thì mát.
Lục Chính Cao lại vỗ ngực, tỏ ý giao cho ông ta không thành vấn đề, ông ta sẽ sắp xếp.
Lục Chính Đình nói cảm ơn rồi quay về, phát hiện ra Lâm Uyển đã thu dọn căn phòng. Cô đang dùng dây thừng treo một cây sào lên trên tường, trên tường có mấy mảnh gỗ sót lại khi xây nhà. Mấy mảnh gỗ này có thể dùng để đặt kệ, hoặc là treo dây thừng, vừa chắc lại vừa tiện.
Vì không đủ cao nên cô đứng trên một chiếc ghế, bên dưới có một hòn đá, nghiêng trái nghiêng phải có chút không vững.
Lục Chính Đình thấy cô cứ nghiêng trái rồi nghiêng phải thì vội vàng di chuyển xe lăn tới: “Cẩn thận, mau xuống đây.”
Lâm Uyển: “Không sao, em đang làm cái này… Ôi ôi…”
Lục Chính Đình thấy cô ngả người xuống thì vội đưa tay ra đón: “Về sau không được làm mấy chuyện nguy hiểm thế này nữa.” Nếu mà ngã xuống, bị giãn lưng gãy tay gãy chân thì đều không ổn.
Lâm Uyển ngại ngùng cười, muốn đứng dậy nhưng phát hiện ra anh đang ôm lấy cô không muốn buông tay.
Cánh tay anh rắn chắc hữu lực, thân thể thanh niên nóng đến kinh ngạc, khiến người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Trái tim cô đập thình thịch như hươu con chạy loạn, cùng lúc có thể cảm thấy sức sống và trái tim đang đập thật nhanh của anh, cô không khống chế được mà má đỏ hây hây.
“Em không sao!” Cô lớn tiếng nói, vội vã đứng dậy. Nhưng Lục Chính Đình không nghe thấy, sức lực không phối hợp tốt, cô càng muốn đứng dậy anh lại càng ôm cô vào. Kết quả cô vừa mới dậy thì lại bị một sức lực kéo về ngồi trên đùi anh.
Lục Chính Đình lo lắng có phải do chân cô đau nên mới không đứng dậy nổi, bèn trực tiếp ôm cả người cô đặt trên đùi mình, một tay giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô xem xét.
Lâm Uyển: “Em không sao đâu!”
Cô vội vàng nhảy xuống đất, còn cố ý giậm chân hai cái cho anh xem: “Anh thấy chưa, thật sự là không sao mà.”
Người trong lòng bỗng nhiên nhảy xuống, cảm giác trống rỗng khiến cho Lục Chính Đình cảm thấy mất mát, anh cười hỏi cô: “Em đang làm gì thế?”
Lâm Uyển chỉ lên đầu: “Em treo cái sào lên để phơi đồ.”
Quần áo của bọn họ không nhiều, cất trong rương cũng chẳng có chuyện gì. Dựng cái này lên thì càng tiện hơn.
Lục Chính Đình nhìn qua, ngoắc tay với cô: “Tới đây, anh đỡ em.”
Lâm Uyển vội xua tay: “Không cần, không cần đâu.”
Lục Chính Đình cũng không lằng nhằng với cô mà đưa tay ra kéo luôn cô vào lòng bế lên.
Lâm Uyển: “…”
Lục Chính Đình ôm cô trên chân, bảo cô đứng trên đầu gối mình, anh đỡ lấy cô thật chắc.
Chờ đến khi Lâm Uyển buộc xong một bên, anh lại cứ thế trực tiếp ôm cô chuyển sang một bên khác.
Lâm Uyển vội vàng buộc lại cho xong, tỏ ý anh có thể đặt cô xuống rồi.
Lục Chính Đình ngước đầu nhìn cô, cô đứng trên chân anh không hề sợ hãi, là do cô hoàn toàn tin tưởng anh. Dường như cô vẫn luôn coi anh là một người bình thường, không giống như những người khác giễu cợt, hay thương hại cho anh. Ánh mắt cô nhìn anh chưa từng chứa đựng sự thương hại, đều là khen ngợi hoặc là… khen anh đẹp trai.
Anh cười rộ lên đặt cô xuống dưới đất.
Lâm Uyển thấy anh cười thì tò mò hỏi: “Anh cười gì thế?” Cô duỗi ngón tay mảnh khảnh của mình ra chọc vào khóe miệng anh để thay cho câu hỏi của mình.
Ý cười trên mặt Lục Chính Đình càng sâu hơn: “Anh đang nghĩ, nếu như mình ném em lên không trung, liệu em có thể bị dọa đến phát khóc không.”
Lâm Uyển nhéo cánh tay anh, chỗ đó toàn là bắp thịt rắn chắc, cô không chút nào hoài nghi việc anh có thể ném cô lên không trung: “Được rồi, em biết anh giỏi, nhưng em cũng không phải là gánh xiếc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận