Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 207: Chiến dịch tuyên truyền 1

Bởi vì anh không nghe thấy, giọng điệu nói chuyện sẽ có ý thức khống chế, gần như thể thức hóa, cho nên anh muốn đạt được hiệu quả gì cơ bản sẽ như vậy.
Các bà cụ quả nhiên ngơ ngác nhìn anh, thật sự?
Cũng đúng, đại cứu tinh của nhân dân đã thay đổi màu sắc mới cho nhân gian, vậy âm phủ chắc chắn cũng vậy.
Lục Chính Đình còn nói vài câu, tất cả đều nói vào tận đáy lòng của các bà cụ.
Một lát sau, bà Lý vỗ ngực: “Xem ra các bác ở nhà không biết chuyện bên ngoài, nếu như vậy, các bác cũng rửa chân nhiều hơn, tránh cho sau này lại bị thối rữa chân.”
Lâm Uyển trừng con ngươi nhìn về phía Lục Chính Đình, lặng lẽ dựng thẳng ngón tay cái với anh.
Nhưng bây giờ chủng loại thuốc ở phòng y tế nông thôn rất ít, thuốc mỡ đơn giản chính là thuốc mỡ Erythromycin linh tinh, cũng không có thuốc chuyên trị liệu bệnh nấm chân bệnh phù chân.
Lâm Uyển thương lượng với Lục Chính Đình, phối thảo dược cho các bà cầm về đi rửa, sau này có thể nghiên cứu thuốc mỡ ra.
Trên sách thuốc hệ thống đưa cho Lâm Uyển chính là bách khoa toàn thư về thảo dược, tên, nơi sản sinh, dược tính dược lý của các thảo dược ở bên trong, phương pháp bào chế vân vân vô cùng đầy đủ.
Lâm Uyển sàng chọn một chút, viết xuống bảy tám tên thảo dược địa phương.
Nói như vậy, trung y trị liệu bệnh ngứa, không chỉ là ngăn ngứa còn phải phân tích khảo chứng nguyên do thân thể phát bệnh, phong, thấp, nhiệt, huyết hư vân vân, đúng bệnh hốt thuốc, hiệu quả rất tốt.
Lâm Uyển viết một phương thuốc sơ lược, liệt ra tên gọi của thảo dược cùng với dược tính vân vân, sau đó giao cho Lục Chính Đình, anh sẽ làm thí nghiệm nghiên cứu một chút, sau đó tìm ra thảo dược địa phương thích hợp nhất để pha thuốc.
Tuy rằng bà cụ Lý và một bà cụ khác đều là bệnh nấm chân, triệu chứng bên ngoài giống nhau, nhưng thể chất của hai người khác nhau, cho nên phương thuốc rửa bên ngoài khác nhau, phương thuốc để uống thuốc cũng khác nhau rất lớn.
Bà Lý cần trừ phong, một bà cụ khác thì cần trừ thấp, hai người đều có chút huyết hư.
Lâm Uyển tạm thời lấy ngọc răng ngựa và bồ công anh cho các bà rửa bên ngoài, chế cho mỗi người ba bộ thuốc uống, chờ vài ngày nữa các bà lại đến, Lục Chính Đình gần như có thể chế ra thuốc tẩy rửa bên ngoài thích hợp hơn.
Chờ các bà cụ đều đi hết, Lục Chính Đình tiếp tục nghiên cứu thuốc ngăn ngứa tẩy rửa bên ngoài.
Lâm Uyển thì thỉnh giáo vấn đề của bà cụ bó chân với Chu Triều Sinh: “Thôn chúng ta không ít bà cụ bó chân như thế.”
Chu Triều Sinh: “Người sáu mươi bảy mươi tuổi chắc chắn có bó chân, vượt qua 55 hơn phân nửa có bó chân, qua 50 cũng phải có một nửa, có địa phương hết sức lạc hậu, 45 tuổi vẫn còn người bó chân.”
Lâm Uyển thở dài: “Phong thấp và bệnh hậu sản là bệnh thông thường, các bà cụ bó chân chắc chắn không ít người có bệnh nấm chân.”
Hơn nữa từ nhỏ các bà cụ bị dạy quan điểm rằng mình không sạch sẽ, không thể tùy tiện để chân cho người lạ thấy, rửa chân cũng phải lén lút, tình trạng vệ sinh không cần nghĩ cũng rõ.
Chu Triều Sinh: “Vậy có thể làm sao bây giờ? Bản thân các bà nhận định vậy, cũng không dễ dàng nghe người ta nói như thế.”
Lâm Uyển: “Lời của anh hữu dụng, các bà chắc chắn sẽ nghe.”
Chu Triều Sinh: Cô làm như ai cũng giống chồng cô, bộ dạng tuấn tú có khí thế, có thể trấn trụ các bà cụ chứ? Các bà cụ rất khó nói lý.
Lâm Uyển nói: “Bây giờ vừa khéo là thời kỳ có tỷ lệ bệnh nấm chân cao, các bà cũng không xuống ruộng, để các bà đến nhận thảo dược đi.”
Chu Triều Sinh: “Nhận về các bà không cần, lãng phí cỡ nào?”
Lâm Uyển cười nói: “Đương nhiên phải nghĩ phương pháp để các bà dùng. Bên trên không phải vẫn làm cái gì mà tuyên truyền hoạt động vệ sinh sao, chúng ta kéo ngọn cờ lớn này lên, nền văn minh mới chú ý hoạt động vệ sinh, giai đoạn đầu tiên là cởi bỏ vải bó chân của bà cụ, tự do rửa chân chú ý hoạt động vệ sinh. Nhận thảo dược không tẩy rửa, thì trừ công điểm.”
Chu Triều Sinh ngẩn ra, cười ha ha: “Cô cũng thật lì lợm. Được, không tệ. Vậy giai đoạn thứ hai thì sao?”
Lâm Uyển: “Giai đoạn thứ hai là kiểm tra phụ khoa, cuộc sống vợ chồng cũng phải chú ý vệ sinh.”
Nghe cô nói như vậy, mặt Chu Triều Sinh đỏ lên, nhìn Lâm Uyển một lát không nói nên lời.
Lâm Uyển: “Bác sĩ Chu, anh sao thế? Chẳng lẽ anh chưa từng nhắc nhở các xã viên chú ý vệ sinh sinh hoạt vợ chồng sao? Đây chính là vấn đề rất nghiêm túc, không chú ý vệ sinh, các đồng chí nữ dễ dàng mắc bệnh phụ khoa lại không dễ dàng.”
Chu Triều Sinh dùng sức gật đầu: “Có nhắc.”
Lâm Uyển: “Vậy xin quét vôi thêm khẩu ngữ ở trong thôn với đại đội đi, nội dung chính là nền văn minh mới chú ý vệ sinh.”
Hiện giờ khắp nơi đều là vận động quảng cáo, cái gì đả đảo yêu ma quỷ quái, cái gì mà bắt kịp nước Anh vượt qua nước Mỹ linh tinh, thêm chút mới mẻ cho xã viên. Muốn để bọn họ dù cho không biết chữ, cũng biết dáng vẻ của nền văn minh mới, chú ý vệ sinh là những chữ gì!
Tình hình vệ sinh đều cùng một nhịp thở với mọi người, liên quan đến sự khỏe mạnh của bọn họ, cũng giống như diệt muỗi, loại bỏ nước thải, sửa nhà vệ sinh công cộng sát trùng vân vân, bởi vì liên quan đến tiêu diệt bệnh truyền nhiễm, cho nên các xã viên hăng hái phối hợp.
Cái đó không giống với vận động văn hóa, phần lớn các xã viên không biết chữ, không cảm giác với điều đó, coi như náo nhiệt nghe thấy cũng không hứng thú quá lớn. Cái này không giống, các xã viên phát hiện sự tuyên truyền mới này liên quan mật thiết với bản thân họ, bọn họ sẽ tích cực chú ý.
Lâm Uyển còn đề nghị kết hợp cái này với tuyên truyền văn hóa của công xã, xin bọn họ chú trọng, soạn một vài bài vè thuận miệng, tiết mục giải trí, đợi khi đến ngày lễ ngày tết hoặc là cấp trên xuống dưới công diễn biểu diễn cho các xã viên xem, giáo dục thông qua niềm qua, các xã viên đó cũng càng dễ dàng nhớ rõ, nhưng cái này phải đợi sau ngày mùa mới triển khai.
Chu Triều Sinh đi nói với kế toán, để khi ông ta sơn quảng cáo khác thuận tiện sơn lên nền văn minh mới chú ý vệ sinh mà Lâm Uyển nói.
Mà Lâm Uyển thì cùng Lục Chính Đình nghiên cứu phương thuốc.
Ngoài trừ thảo dược giảm bớt bệnh nấm chân, Lâm Uyển còn muốn chế một ít phương thuốc trị bệnh mẩn ngứa, bệnh mề đay, các loại bệnh viêm da.
Mỗi ngày các xã viên làm việc, hóng gió phơi nắng, hoặc là ngâm mình ở trong nước, rất dễ dàng mắc các loại bệnh ngoài da. Ngay từ đầu là cấp tính, hơn phân nửa không nhận được trị liệu hữu hiệu, chậm rãi chuyển thành mãn tính. Năm này tháng nọ, loại bệnh không muốn sống này nhưng cũng đủ để người ta chịu đựng.
Từ khi lên làm bác sĩ chân trần, Lâm Uyển cũng đang kiểm tra ghi chép dược tính của thảo dược thông thường thảo dược cùng với pha thuốc, đã đóng thành một quyển sách thật dày, cô lấy ra cho Lục Chính Đình đối chiếu xem xét cái bảng. Anh có thể dựa vào cái này tiến hành phát triển, điều chỉnh tỉ lệ pha thuốc của các loại phương thuốc.
Tỉ lệ pha thuốc khác nhau, hoặc là thêm dược liệu có dược tính khác, sẽ có hiệu quả thuốc không giống.
Lâm Uyển thì tìm hiểu thuật Kim Châm Bát Ế trước.
Sách thuốc của hệ thống là thành quả lớn của tập Cổ Kim Y Thuật, Lâm Uyển tìm hiểu bước đầu về thuật Kim Châm Bát Ế có tám bước, cố định tẩy trừ, chọn vị trí vào châm cố định, sau khi châm thì điều chỉnh góc độ, hướng về tròng đen, dùng châm cạy ra ngăn cách toàn bộ đục tinh thể rồi tiếp tục cạy, kiểm tra để cho không phù lên nữa, kiểm tra đo lường hiệu quả nhìn, thành công thì lấy châm.
Cô tìm hiểu nguyên lý của toàn bộ thuật Kim Châm Bát Ế trước, nghiên cứu yêu cầu công cụ một chút, cũng không vội vàng luyện tập hạ châm.
Thời gian bận rộn trôi qua thật nhanh, chưa cảm nhận được gì thì sắc trời đã tối.
Chu Tự Cường chạy tới, mang theo hai bình rượu, anh ta nâng cốc đưa cho mẹ Lâm: “Thím về nhà nấu cơm trước đi, cháu giúp Uyển Uyển đưa các anh trai về.”
Mẹ Lâm dặn dò một chút rồi đi về trước.
Chu Tự Cường nói với Lâm Uyển: “Đúng rồi, trước đó tình cờ gặp chủ nhiệm hội phụ nữ, cô ấy nói có người hỏi thăm nhà mẹ đẻ của em đó.”
Lâm Uyển: “Hỏi thăm nhà mẹ đẻ của em? Chuyện gì vậy?”
Chu Tự Cường gãi cái ót: “Hình như hỏi về chuyện lợp nhà gì đó, chủ nhiệm hội phụ nữ chỉ nói sửa nhà, những chuyện khác cũng không nhiều lời.”
Lâm Uyển lại hỏi một lúc, thì ra là chủ nhiệm hội phụ nữ đi công xã họp, một đám người nói xấu, có người phụ nữ hỏi cô ấy. Lâm Uyển nghĩ một lúc thì hiểu, chắc chắn là Lục Thục Nhàn muốn nghe ngóng, đoán chừng là định cùng bà Lục tác oai tác oái gì đó.
Bây giờ đại đội Ngũ Liễu và Lâm Gia Câu đều giúp đỡ cô, cô đương nhiên không
sợ bà Lục làm gì, dù sao cũng không làm hại được cô với Lục Chính Đình.
Hiện giờ Lâm Uyển có thân phận có địa vị, bà Lục quả thật không có cách nào làm khó dễ cô, không thể đuổi Lâm Uyển ra ngoài, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Lâm Uyển không ở nhà, bà Lục bèn nhân cơ hội tìm đứa con gái thứ hai nghĩ cách.
Chiều hôm nay Lục Tâm Liên khóc sướt mướt về nhà, nguyên nhân là ở nhà chị cả bị chèn ép.

Bạn cần đăng nhập để bình luận