Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 503: Thân thế 1

Địa phương nhiều củ cải xanh, có rất cay lại ngọt có thể ăn sống giống như hoa quả. Đại đội có kinh nghiệm, chuyên chọn một ít rau ngọt đưa lại đây cho Lâm Uyển, bảo cô có thể trộn củ cải sợi với đường trắng ăn.
Lâm Uyển gật đầu: “Được, vậy nếu các chú không đủ cứ cầm lấy ăn, tránh cho ăn không hết lại hư.”
Nhà cô nhiều rau như vậy, trong thôn không chừng rất nhiều người ghen tị đỏ mắt.
Tuy rằng củ cải trắng nhà cô nhiều không kể xiết, nhưng thật ra trong thôn rất nhiều người vào mùa đông cũng không có bao nhiêu đồ ăn để ăn, nhất là người không kiếm được công điểm, chỉ dựa vào đại đội tiếp tế. Nhưng đại đội tiếp tế công điểm cung cấp đồ ăn, cũng sẽ không tiếp tục tiếp tế rau dưa và củi lửa nữa, dù sao không thể nơi chốn dựa vào người khác nuôi sống bọn họ.
Kế toán còn gọi người đến giúp Lục Chính Đình chỉnh lý rau củ, ông Cố cũng bảo hai lính cần vụ đi giúp đỡ, dù sao không cần Lâm Uyển ra tay là được.
Lâm Uyển vào nhà nhìn chân của ông cụ Cố, bảo ông cụ xuống giường vịn vào mép giường đi một chút.
Ông cụ Cố xua tay về phía cô: “Bác sĩ Lâm cháu tránh ra, đừng để ông đụng tới cháu.”
Lâm Uyển cười lui lại đến nhà chính: “Được, ông đi đi.”
Ông cụ Cố mang giày bông vào, chậm rãi đứng ở trên mặt đất. Vóc dáng ông cụ cũng cao, ban đầu chân chạm được đất nhưng người vẫn chưa đứng lên, cho nên không biết như thế nào: “Cảm giác vẫn ổn.”
Lâm Uyển nhắc nhở ông cụ: “Ông đứng lên đi.”
Ông cụ Cố thử đứng lên, chân phải trước dùng sức: “Ối…” , ông cụ đau đến mức hít vào một hơi lạnh, không nghĩ tới lại có thể đau như vậy.
Lâm Uyển nhanh chóng cổ vũ ông cụ: “Hai chân cùng đứng lên nào!”
Ông cụ Cố nhẫn nhịn suy nghĩ muốn quay về giường, bắt buộc hai chân mình đứng thẳng, hai tay dùng sức chống ở trên thành giường, thân thể thuận theo cúi người xuống.
Cho dù nửa người trên chống ở trên giường giảm bớt không ít sức nặng, nhưng hai chân chịu lực vẫn khó có thể tưởng tượng được.
Đau, cực đau!
Ông cụ Cố rất nhanh đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hai chân cũng luôn run rẩy.
Lâm Uyển cổ vũ ông cụ: “Di chuyển hai bước, kiên trì một phút đồng hồ thì coi như thành công.”
Ông cụ Cố rốt cuộc lớn tuổi, cuối cùng hơn nửa phút mồ hôi đã rơi như mưa, ông cụ ngồi ở trên xe lăn, lấy khăn tay lau mồ hôi: “Ngại quá, lão già này không còn dùng được.”
Lâm Uyển cười nói: “Ông à, ông nói gì thế, như thế đã vô cùng vô cùng giỏi rồi. Về sau mỗi ngày sáng trưa tối kiên trì một phút đồng hồ, một tuần sau có thể đứng một lát, một tháng có thể hành động tự nhiên.”
Ông cụ Cố: “Bác sĩ Lâm, chờ ông khỏe rồi, còn có thể thường đến làm khách hay không?”
Lâm Uyển: “Đương nhiên có thể.”
“Vậy… ông có thể mời các cháu lên tỉnh hay không?” giọng nói của ông cụ Cố có chút căng thẳng.
Lâm Uyển lập tức hiểu được tâm tư của ông cụ: “Ông là muốn mời hai đứa nhỏ đi.” Ông cụ và hai cậu bé ở với nhau vô cùng tốt, quả thực chính là tổ ba người bạn bạn vong niên. Điều quan trọng là ông cụ không coi hai cậu bé là con nít, hai đứa nhỏ cũng không coi ông cụ là ông cụ lớn tuổi gì đó, cho nên bọn họ ở chung cực kỳ tự nhiên thoải mái.
Ông cụ Cố càng căng thẳng, sợ Lâm Uyển không chịu: “Hai đứa nhỏ đều thông minh, nhất là Tiểu Quang học tập tốt, ông thấy trường học ở nông thôn không đủ với cậu bé.”
Tuy rằng Lâm Uyển và Lục Chính Đình hài lòng vui vẻ, nhưng ông cụ Cố cảm thấy con trai chí ở bốn phương, đàn ông con trai vẫn phải đi tham gia quân đội mới được.
Bấy giờ không cho thi đại học, nhưng học vẫn phải học, lính vẫn phải làm. Trong bộ đội vẫn cần số lượng lớn quan quân ưu tú, đứa nhỏ thông minh giống như Tiểu Quang Tiểu Lương vậy, nhất định phải giao cho bộ đội.
Lâm Uyển đồng ý rất thoải mái: “Được, chỉ cần hai người bọn nó nguyện ý, cháu không có ý kiến.”
Ông cụ Cố thấy cô đồng ý, trong lòng vui sướng, lại cảm kích Lâm Uyển rộng lượng, sau đó trong lòng khó tránh khỏi có chút chột dạ, dù sao mình ở sau lưng bác sĩ Lâm điều tra cha mẹ ruột của con nuôi người ta, có chút không phúc hậu.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiểu Minh Quang đã cảm thấy nhìn rất quen mắt, rất giống với đứa con hồi con nhỏ của mình. Nhưng suy nghĩ của Trần Chí Cương lại không như vậy, sau đó còn cố ý đi điều tra thân thế của Tiểu Minh Quang, tìm kiếm cha mẹ ruột của cậu bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận