Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 388: Trộm cắp 10

Trời lạnh như thế, chồn sẽ không lên cây bắt gà, hơn nữa gà có thể lên cây nếu gặp chồn cũng sẽ kêu, không có khả năng không có động tĩnh nào.
Mặt khác nếu là chồn, con gà đó chắc chắn sẽ nhảy tới rụng lông.
Nhưng hiện trường không có dấu vết kinh động, hung thủ không phải chồn.
Người trong nhà thật sự coi gà như bảo bối, càng không thể có người ăn vụng, hơn nữa buổi tối người trong nhà cũng không ra cửa.
Vậy chỉ có hai người Thiệu Nghị Hàn và Du Quốc Kiến.
Tuy rằng không phát hiện hai người bọn họ ăn trộm gà, nhưng ban đêm hai người bọn họ đi ra ngoài khuya khoắt mới trở về, nhìn như không có khả năng, cũng có thể là hai người bọn họ.
Bác cả Lục và bọn nhỏ để ý, ngó nhìn hai người bọn họ tìm chứng cớ, kết quả phát hiện trên đế giày của hai người bọn họ dính bùn hơn nữa mũi giày của Thiệu Nghị Hàn còn có máu gà, đế giày dính lông gà.
Chắc chắn là hai người bọn họ ăn trộm gà ra ngoài ăn!
Bác cả Lục bảo cháu trai cháu gái trong nhà theo dõi hai người bọn họ, thấy hai người bọn họ lén lút lại muốn đi ra ngoài, lập tức nhanh chóng ngăn cản không cho bọn họ đi.
Hai bên một bên nổi giận một bên chột dạ, nói nhao nhao trực tiếp bùng lửa.
Thiệu Nghị Hàn và Du Quốc Kiến đương nhiên không thừa nhận, chỉ cần không bị bắt, sẽ không có chứng cớ, dù cho anh ta cả đêm không trở về, cũng không thể nói anh ta ăn gà.
“Bác sĩ Lâm với văn thư Lục đến rồi.”
Xã viên và các thanh niên trí thức nhìn thấy hai người bọn họ, đều tránh ra một con đường, để hai người bọn họ đi qua.
Lâm Uyển hỏi rõ ràng, khoa tay múa chân giải thích với Lục Chính Đình một chút: “Nhà bác cả chỉ có năm con gà.”
Lâm Uyển không nuôi gà, bèn đưa suất hai con gà của nhà mình cho bác cả Lục, để bà ta nuôi thêm hai con. Bác cả Lục xem mấy con gà này như bảo bối hầu hạ như con cái, xem đít gà như ngân hàng, cứ trông cậy đẻ nhiều trứng có thể đổi dầu lửa, muối.
Vậy mà bị thanh niên trí thức ăn vụng một con, không tức mới là lạ.
Sắc mặt Lục Chính Đình lập tức trầm xuống dưới, anh bảo Lâm Uyển chờ một chút, xoay người phân phó mấy xã viên đi truyền tin cho kế toán và Lục Trường Phát, gọi cả những thanh niên trí thức có quan hệ tốt với Thiệu Nghị Hàn.
Buổi tối ăn trộm gà rồi ra ngoài, chờ ăn xong trở về chắc chắn phải mười một giờ hơn, gần với thời gian nửa đêm hai người này trở về mà bác cả Lục nói.
Trong nhà các xã viên không có đồng hồ, buổi tối bọn họ đều ước chừng thời gian, có ánh trăng thì nhìn vị trí của ánh trăng ở đâu, không có ánh trăng thì xem những vị trí của những ngôi sao quen thuộc như sao Đại Miêu Nhị Miêu hoặc là sao Bắc Đẩu.
Rất nhanh kế toán Lục Chính Phi dẫn theo mấy thanh niên trí thức lại đây, có thanh niên trí thức trốn ra ngoài tìm không thấy, bèn dẫn theo các xã viên ở nhà đó.
Lục Chính Đình nhìn bọn họ: “Tối hôm qua ai đi ra ngoài nửa đêm trở về, tự động bước ra khỏi hàng.”
Mấy thanh niên trí thức hai mặt nhìn nhau, ai cũng không thừa nhận, còn có người trực tiếp kháng nghị: “Để làm chi, bắt trộm phải bắt tang vật, đây là trực tiếp vu vạ chúng tôi à?”
“Đúng vậy, chúng ta là người ngoài không sai, cũng không thể cứ đánh mất đồ là vụ vạ chúng tôi!”
Lục Chính Đình lười quản bọn họ nói cái gì, lạnh lùng nói: “Thanh niên trí thức ở nhà nào nửa đêm trở về?”
Tuy rằng người nhiều tâm kế có thể thu mua một vài xã viên trước, nhưng khi cán bộ phát hỏa ai dám bao che? Cho nên phân đội nhỏ năm người của Thiệu Nghị Hàn đã bị bại lộ.
Bởi vì ồn ào ra vụ việc ăn trộm gà các xã viên hận không thể để những thanh niên trí thức này đều dọn ra ngoài, thúc giục đại đội nhanh chóng xây chỗ ở cho các thanh niên trí thức, đừng gây họa cho bọn họ nữa.
Các xã viên thành thật gặp phải thanh niên trí thức gian xảo, đương nhiên là người thành thật xui xẻo, mà thanh niên trí thức thành thật gặp phải xã viên gian xảo, thế hiển nhiên là thanh niên trí thức xui xẻo.
Nói tóm lại, đều là người thành thật bị thiệt thòi.
Có thanh niên trí thức cũng không hài lòng, oán giận bọn họ: “Các người làm cái gì vậy? Bản thân không làm gương tốt còn liên lụy thanh danh của chúng tôi.”
Các thanh niên trí thức ghét bỏ nông dân thô sơ dáng vẻ quê mùa, ngay thẳng khô khan không biết uốn cong, không chú ý vệ sinh thích nói thô tục vân vân, nhưng các xã viên cũng ghét bỏ các thanh niên trí thức yếu ớt, lười biếng dùng mánh lới, tham ăn, quỷ quái phá hỏng quy củ, làm việc ít sau đó còn muốn chia đồ ăn của đại đội cản trở vân vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận