Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 489: Không muốn về

Bà Lục nghe thấy tiếng động, hô một tiếng mình bệnh rồi, kêu người hầu hạ.
Chị hai Lục hoàn toàn mặc kệ bà ta, suốt cả năm nay, mưa của ông trời còn không có, bệnh của bà Lục đến tự nhiên như vậy, nói bệnh là bệnh, nói khỏe là khỏe.
Bà Lục: “Đi tới công xã gửi thư cho thằng tư, nói tao bệnh rồi.”
Chị hai Lục: “Nếu mẹ bệnh, vậy đưa mẹ tới phòng y tế tiêm hai mũi nhé? Y thuật của thím ba lợi hại lắm, tiêm cái là khỏe.”
Bà Lục không ho he tiếng nào.
Lúc này Quải Nhi và mấy người Khiếm Nhi tan học trở về, chị hai Lục kêu bọn trẻ nấu cơm, còn cô ta thì đi tìm Lâm Uyển nói một tiếng, không biết bà già này lại giở trò ma mãnh gì.
Lâm Uyển vừa vặn đang hướng dẫn mấy người bác sĩ Kim rút châm cho ông cụ Cố, sau khi nghe thấy tiếng của chị hai Lục, cô cười bảo: “Không cần quan tâm bà ta, cứ mặc cho bà ta làm ầm ĩ.”
Chị hai Lục thấy Lâm Uyển bình tĩnh ung dung, bản thân cũng có chủ kiến hơn, tạm biệt rồi về nhà.
Lâm Uyển vào phòng, lại bấm mạch cho ông cụ Cố: “Ông Cố, bây giờ còn ngứa nữa không?”
Ông cụ Cố mang vẻ mặt thoải mái: “Cái kim đầu tiên châm xuống đã như gãi đúng chỗ ngứa, khỏi phải nói dễ chịu bao nhiêu. Đợi châm từng cây vào, càng ngày càng thoải mái, cuối cùng cơn ngứa cũng được gãi đến thoải mái rồi.” Ông cụ nhìn Lâm Uyển, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Y thuật của bác sĩ Lâm cao siêu, có bản lĩnh thật.”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Kim đầu tiên là bác sĩ Kim châm, hiện giờ bác sĩ Kim chính là kết hợp đông tây y chữa trị, mang tới hiệu quả tốt.”
Bác sĩ Kim vội vàng giơ tay: “Đừng khen về tôi, trung y của tôi là học từ bác sĩ Lâm, châm theo huyệt vị, chỉ là có sao học vậy mà thôi.”
Mọi người nở nụ cười.
Trần Chí Cương: “Lần đầu tiên đã thuận lợi như vậy, vậy sau này chắc chắn càng ngày sẽ càng thuận lợi hơn, lão thủ trưởng, ngày chú đứng lên lại đã sắp tới rồi.”
Ông cụ Cố gật đầu: “Nghe các cháu nói, chú cũng có chút mong đợi. Đói rồi, bác sĩ Lâm, khi nào chúng ta ăn cơm?”
Bây giờ ông cụ đã quen với món ăn mà Lục Chính Đình làm, cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị.
Hai bé trai mở miệng đáp: “Cha cháu làm canh lạp xưởng và nấm, thơm lắm ạ.”
Ở địa phương có một ít ruộng đồi, sau khi trồng cây ăn quả trên đó, cũng bắt đầu mọc nấm. Có người hái ăn, kết quả có người trúng độc, sau này đại đội quy định không được hái tùy tiện ăn nữa, mà phải đưa hết tới đại đội, do phòng y tế phân biệt. Lâm Uyển dùng chế độ chế dược từ hệ thống để tinh lọc độc tố trong nấm, nếu như cái nào không có độc, thì trực tiếp lấy ăn.
Canh nấm vô cùng ngon, Lục Chính Đình nấu một nồi.
Ông cụ Cố ăn đến vô cùng vui vẻ, không biết có phải vì tắm dược và châm cứu, khiến khẩu vị vô cùng tốt hay không, mà bánh bao cũng ăn thêm một cái.
Trần Chí Cương còn lén nhắc nhở ông cụ, cẩn thận đừng để no quá.
Ăn xong cơm trưa, mọi người ngồi ở nhà chính phe phẩy chiếc quạt hương bồ hóng gió.
Ông cụ Cố nói với Trần Chí Cương: “Y thuật của bác sĩ Lâm lợi hại như vậy, mà bệnh viện này lại đơn sơ quá.” Bây giờ ông cụ cũng biết chuyện trước đây Trần Chí Cương từng nói bằng lòng giúp Lâm Uyển chuyển đến bệnh viện lớn, và cô đã từ chối, điều này khiến ông cụ lại càng khâm phục tinh thần cống hiến ở nông thôn của cô hơn.
Trần Chí Cương cũng gật đầu, tiếp thu ý tứ của ông cụ: “Hay là cháu hỏi bệnh viện tỉnh xem, vài ngày nữa sẽ đưa thiết bị qua đây?”
Lâm Uyển vội vàng đáp: “Đại đội chúng tôi không có điện, thiết bị quá lớn sẽ không vận hành được.”
Bây giờ có máy phát điện, nhưng phát điện một lần tiêu hao lớn, cho nên không thường dùng. Đặc biệt là hiện giờ có vài thiết bị thật sự quá lớn, nhìn trông cứ như quái vật cơ giới. Trừ phi cần thiết phải khai đao làm phẫu thuật ra, còn lại trên cơ bản cô đều dùng thuốc bắc giải quyết.
Ông cụ Cố vừa nghe không có điện, lại quay đầu nhìn: “Không có điện không tiện, đèn dầu tối tăm quá, con cái học hành cũng hại mắt, bác sĩ Lâm châm cứu khám bệnh cũng không nhìn rõ được. Tiểu Trần, cháu đi liên hệ một chút để nối điện cho thôn Đại Loan đi.”
Trần Chí Cương: … Được rồi, cháu lập tức đi làm ngay đây.
Lâm Uyển: “…”
Lục Chính Đình: Vịt nướng, cá sóc, canh nấm gì đó đều không làm phí.
Bác sĩ Kim: “…” Cứ tiếp tục như vậy, mình càng không muốn về thành phố hơn, sống thế này còn thoải mái hơn ở tỉnh nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận