Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 115: Đây là thật, tiền là giả

Lục Chính Kỳ vừa muốn nói chuyện, lại bị Lâm Uyển ngăn chặn: “Anh vừa cặn bã vừa đê tiện, bệnh nan y, không trị được! Tôi là bác sĩ cũng bất lực.”
Lục Chính Kỳ bị mắng một chữ cũng không nói ra miệng được, ngực khó chịu vô cùng.
Bà Lục thấy Lâm Uyển dám mắng tâm can bảo bối của mình, lập tức muốn nhào lên, Lâm Uyển đưa nắp nồi đựng sủi cảo lên phía trước bảo bà ta thành thật.
Lúc này chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục tan tầm trở về, ở ngoài tường sân chợt nghe thấy bà Lục mắng Lâm Uyển cùng với tiếng khóc của Lục Tâm Liên.
Cô út đã trở lại?
Lục Tâm Liên là bảo bối trong nhà, không chỉ cha mẹ anh trai chị gái dỗ dành, các chị dâu càng phải làm thiếp nằm sấp xuống hầu hạ cô ta.
Bọn họ cảm thấy chắc chắn là Lâm Uyển không thèm nhìn Lục Tâm Liên, kết quả lại ầm ĩ lên. Chị dâu cả Lục sợ Lâm Uyển chịu thiệt nhanh chóng về nhà, vừa vào cửa thì thấy Lục Chính Đình ở trong viện lựa thảo dược, cũng không có ở trong nhà.
Chị dâu hai Lục túm ống tay áo chị dâu cả, ý bảo cô ta đừng sốt ruột, Lâm Uyển chắc chắn không ăn thiệt đâu.
Với tư cách những người đứng xem cô ta nhìn rất rõ ràng. Lục Chính Đình ở trong cái nhà này nhìn như không có cảm giác tồn tại gì, thực tế ông Lục cũng kiêng kị anh, mà sự che chở và dung túng của anh với Lâm Uyển cũng rất rõ ràng.
Nếu không có sự giúp đỡ của anh, cho dù Lâm Uyển có thể phản kháng, vậy cũng phải cả hai bên đều tổn hại, dù sao cô đánh thắng đàn ông được sao?
Lục Chính Đình che chở cô, đàn ông trong nhà không dám động vào anh, phụ nữ đánh không lại cô, cho nên bà Lục và Lục Tâm Liên vốn không có cách nào gây khó dễ cô.
Không thấy ông Lục với ông chồng nhà cô ta tan tầm cũng không về nhà sao, còn không phải sợ phụ nữ đánh nhau bọn họ khó xử trái phải à.
Các cô thật sự chịu phục Lâm Uyển, sao có thể khiến Lục Chính Đình từ trước đến nay lãnh tình lại thiên vị cô, ý nghĩ đi theo bác sĩ Lâm của các cô càng kiên định.
Lâm Uyển thấy các cô trở về, vui vẻ nói: “Chị dâu cả chị dâu hai, mau mau rửa tay ăn sủi cảo này.”
Bà Lục duỗi cổ tầm mắt lướt qua hai người con dâu, lại không thấy ông cụ, nhất thời thật thất vọng, dậm chân mắng chị dâu cả chị dâu hai Lục: “Cả ngày nhàn hạ dùng mánh lới, tan tầm không nhanh chóng về nhà nấu cơm?”
Không mắng được Lâm Uyển, bà ta quen thói tính lên mặt giận cá chém thớt với chị dâu cả chị dâu hai.
Lâm Uyển khẽ hừ một tiếng, giao nắp đậy cho chị dâu cả và chị dâu hai: “Con phải nhắc lại một chút. Nhà chúng ta không có dư thừa khẩu phần ăn, hoặc là lấy phiếu lương thực, hoặc là đi kiếm công điểm, muốn ăn chùa cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Trước kia Lục Chính Kỳ trở về là bắt đầu làm việc, nhưng Lục Tâm Liên lớn như vậy cũng chưa từng kiếm một công điểm nào.
Lâm Uyển chính là muốn trị chứng làm biếng này của cô ta, thuận tiện trị bệnh nan y đôi mắt bất công cho bà Lục.
Không đợi Lục Chính Kỳ nói chuyện, Lục Tâm Liên nhìn về phía Lục Chính Đình, chất vấn nói: “Anh ba, anh có ý gì?”
Tuy rằng Lục Chính Đình cùng đi vào, lại không nhìn bọn họ, mà đưa con thỏ nhỏ bện bằng cỏ đuôi chó cho Tiểu Minh Quang.
Dù sao chỉ cần Lâm Uyển chiếm ưu thế, thì cái gì anh cũng không nhìn thấy.
Lục Tâm Liên chất vấn Lục Chính Đình giữ riêng tiền trợ cấp cùng với chuyện mượn tiền đại đội, anh vẫn như cũ không có phản ứng gì, anh thực sự nghe không thấy.
Lục Tâm Liên trừng mắt với hai người chị dâu, châm ngòi nói: “Các chị cũng không có ý kiến?”
Chị dâu cả và chị dâu hai Lục thực sự không có ý kiến, đưa cho trong nhà 80 hay là 40 có liên quan gì đến các cô? Chia ra các cô cũng không tiêu đến, các cô chỉ cần đi theo bác sĩ Lâm là được rồi.
Đi theo bác sĩ Lâm lăn lộn, chồng không dám đánh, mẹ chồng không dám cấu véo, còn có thể ăn bữa sủi cảo lớn!
Đây là thật, tiền là giả.
Lục Tâm Liên thấy hai chị dâu vốn khúm núm lúc này thế nhưng không thèm nhìn cô ta, tránh ở phía sau Lâm Uyển tỏ vẻ tìm được chỗ dựa vững chắc, cô ta vừa sợ vừa giận.
Từ trước ở nhà mẹ là nói một không hai, hai chị dâu dám tranh luận, mẹ bảo anh trai đánh.
Phụ nữ không nghe lời, để đàn ông đánh một trận là được rồi!
Một chiêu này sử dụng tốt lắm.
Hiện giờ làm sao vậy, hai người chị dâu lại không sợ mẹ chồng chẳng lẽ các cô không sợ đánh?
“Mẹ, các chị như vậy là không tôn trọng mẹ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận