Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 80: Nổi tiếng

Lâm Uyển cười, sao anh lại tinh ý như thế. Mặc dù cô cũng có thể mời, nhưng Lục Chính Đình mời thì sẽ trang trọng hơn chút. Suy cho cùng thì bây giờ mọi người đều cảm thấy Lục Chính Đình có thể làm chỗ dựa cho gia đình mẹ đẻ của cô.
Lục Chính Đình nhìn cô: “Đi thôi.”
Lâm Uyển: “Ngoài đường không dễ đi, ngồi xe lừa đi.”
Cô nói với cha mẹ một tiếng rồi bảo Tiểu Minh Quang ở nhà, cô và Lục Chính Đình đi ra ngoài.
Tiểu Minh Quang không nói gì, đứng dậy đi theo, đi được hai bước thì quay đầu nhìn túi bọc đồ của mình, thấy túi vải của Lâm Uyển cũng ở đó, cậu bé lại quay đầu đi theo.
Lâm Uyển thấy dáng vẻ đó của cậu bé thì cũng để mặc cho cậu bé đi theo.
Ra khỏi cửa, Lục Chính Đình muốn đóng xe, thì Lâm Uyển chạy tới: “Để em.”
Lục Chính Đình bèn dạy cô.
Con lừa rất ngoan ngoãn, Lâm Uyển nghe theo lời chỉ dẫn của Lục Chính Đình mà gào to ra lệnh. Xe lừa đã xong, Lục Chính Đình dùng một tay để bế Tiểu Minh Quang lên, bản thân thì bỏ nạng ra và ngồi trên đó.
Con lừa này đóng móng ở chân, đi trên con đường đá phát ra âm thanh giòn tan trong trẻo.
Trên đường có không ít người, ai gặp bọn họ cũng nhiệt tình chào hỏi, ánh mắt nhìn về Lục Chính Đình cũng là khiếp sợ, không ai dám chỉ trỏ như trước đây nữa.
Mới có nửa ngày thôi mà Lâm Uyển và Lục Chính Đình đã nổi tiếng rồi. Ai nấy đều nói con gái nhà Lâm Khải Trinh giỏi lắm đấy, bây giờ vừa khôn khéo lại mạnh mẽ. Con rể nhà bọn họ còn lợi hại hơn, đừng nhìn thấy người ta tàn phế, nhưng rất biết đánh người đấy.
Bọn họ đi ra ngoài thôn xem trước. Phía nam Lâm Gia Câu nhiều đất, phía bắc tuy không ít đất, nhưng núi nhỏ, đồi núi nhiều. Mấy cái núi nhỏ không giống với đại đội Ngũ Liễu.
Đại đội Ngũ Liễu có thể trồng ruộng bậc thang, rất nhiều chỗ bọn họ còn bỏ hoang, cỏ dại và bụi rậm mọc đầy.
Lục Chính Đình hỏi Lâm Uyển: “Trước đây trên đỉnh núi có cây không.”
Lâm Uyển nghĩ một lúc rồi đáp: “Trước đây có táo, cây hạt dẻ, cây hồng, về sau không ổn lắm, cho nên đã bỏ hoang.” Cô chầm chậm nhấn mạnh những từ quan trọng, như thế thì không cần phải viết chữ cho phiền phức nữa.
Trước đây có luyện gang thép, lại là chống chủ nghĩa đế quốc và chống chủ nghĩa phản tu, loại bỏ tư tưởng xấu, đông y, vườn trái cây vân vân đều bị ảnh hưởng. Sau khi bị đả thương nặng nề, có vài thôn không thích làm nữa, ai biết sau này sẽ có chính sách thế nào?
[Chủ nghĩa phản tu: phản đối sự can thiệp của Liên Xô vào công việc nội bộ và các đảng chính trị của các nước xã hội chủ nghĩa khác trong những năm 1950, 1960.]
Lục Chính Đình: “Hiện tại có thể trồng vườn cây ăn quả gì đó. Sơn Tra của thôn chúng ta không tồi.”
Đôi mắt Lâm Uyển sáng lên: “Anh nói rất đúng!”
Cha cô biết về cái này, vừa hay có thể giúp đỡ đại đội để kiếm công điểm. Có điều cô lại lo lắng đại đội không đồng ý.
Lục Chính Đình bảo cô không cần lo, cứ làm cuộc vận động, người trong huyện vẫn cần ăn mấy hoa quả khô này. Chỉ cần cán bộ dưới nông thôn không cứng nhắc, không hiểu chính sách mà làm loạn thì cơ bản không có vấn đề gì.
Hiện tại chuyện sản xuất về cơ bản đều do đội trưởng đội sản xuất sắp xếp, bí thư phê chuẩn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ nộp thuế lương thực, công xã không quá can thiệp. Bởi vì lúc chính sách thay đổi, cán bộ công xã không hiểu về nông nghiệp nhưng lại mù quáng hướng dẫn bà con cách trồng trọt nên gây ra vô số rắc rối. Sau này sửa chữa lại thì để việc sản xuất cho đại đội tự sắp xếp.
Anh từng quan sát, đại đội của thôn có nghề tay trái, điều này nói lên rằng đại đội trưởng và bí thư không phải kiểu người cố chấp theo quy củ.
Bọn họ đến tìm đại đội trưởng Chu, ông ta đang chỉ đạo mấy người đàn ông sửa nông cụ, nhà kho. Nhìn thấy Lục Chính Đình bèn kêu bọn họ vào phòng.
Lục Chính Đình lập tức nói chuyện vườn trái cây cho ông ta nghe, Lâm Uyển phụ trách việc viết.
Đội trưởng Chu băn khoăn, sợ rằng đến lúc chính sách thay đổi thì lại làm việc tốn công, dẫu sao cây ăn quả không thể thu hoạch trong ngày một ngày hai.
Lục Chính Đình: “Táo đỏ, hạt dẻ đều là hàng hóa quan trọng, huyện thành có nhiệm vụ thu mua.”
Thực ra từ trước đến nay chẳng ai nói là ở nông thôn không cho phép trồng cây ăn quả, bắt buộc phải chặt cây đi. Chỉ là có mấy kẻ văn dốt võ nát, bàng môn tà đạo thích leo lên, cắt chữ lấy câu, khiến cho chính sách càng ngày càng bị bóp méo. Bây giờ cuộc vận động văn hóa chỉ quan tâm đến văn hóa, nông thôn trồng gì cũng không bị liên lụy.
Bình thường Lục Chính Đình không quan tâm chuyện gì ở thôn Đại Loan, nhưng thích đọc văn kiện và báo chí. Anh có mắt quan sát nhạy bén, có thể phát hiện ra vấn đề mà mấy người kia không để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận