Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 272: Chân giả 3

Lâm Uyển cười bảo: “Không biết tổ trưởng Triệu có thể lại mời hai người này ra giúp bọn cháu làm cái này được không? Bọn cháu bằng lòng thêm phí vất vả.”
Triệu Tân Dân gọi Tiểu Vương và Tiểu Ngô tới, kêu hai người bọn họ về nhà hỏi có thể giúp được hay không.
Bọn họ đều ở cách đây không xa cho lắm, chưa đến một tiếng đã chạy trở về.
Hai người, một người là thợ rèn một người là thợ da thuộc, đều là thợ cả có tay nghề tinh tế ngày trước. Nhưng tay nghề cũng có thời hạn nghề nghiệp, đến một năm nhất định, đôi mắt và định lực sẽ không theo kịp nữa, trên cơ bản đều phải lùi về tuyến hai. Nhưng tuy không thể làm việc hàng ngày, thi thoảng làm một vài thứ thì vẫn bằng lòng. Hơn nữa, sau khi bọn họ về nhà cũng không nhàn rỗi, vẫn muốn bê chút gì đó ra làm, bằng không tay cũng ngứa ngáy.
Hai người vừa nhìn bản vẽ đó, tỏ ý có thể làm.
Vương Duy Hiên: “Những người thợ thủ công này như bọn chú, chú trọng nhất chính là chi tiết. Chỉ cần khách hàng có thể lấy ra bản vẽ chi tiết, trên cơ bản bọn chú đều có thể làm ra được, không kém một chút nào.”
Ngô Giá gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Lâm Uyển vui vẻ cười: “Thế là quá tốt rồi, quả nhiên vẫn là người lão làng.”
Cô kêu Lục Chính Đình ngồi xuống, để hai thợ cả đo kích cỡ cho anh.
Vương Duy Hiên đo rất cẩn thận, độ dài và độ rộng của chân, độ dài và to của cẳng chân, đầu gối và đùi, các số liệu đều ghi lại.
Lâm Uyển nhìn bộ dáng thành thạo của bọn họ, tò mò hỏi: “Lão đồng chí, xin hỏi trước đây hai chú từng làm rồi sao?”
Ngô Giá đáp: “Giống như đúc thì chưa từng, nhưng bọn chú đã từng làm tay kim loại rồi.”
Bọn họ đã từng làm cánh tay và tay giả cho khách hàng không có tay, đương nhiên tay chỉ có một ngón tay và móc câu, cũng có thể mang đến sự thuận tiện rất lớn cho người khuyết tật.
Thấy bọn họ bằng lòng nhận việc, Lâm Uyển giao tiền đặt cọc, lại cẩn thận trao đổi các vấn đề chi tiết, đảo mắt đã đến lúc tan làm, bọn họ hẹn ngày mai lại tới, đến khi đó bọn họ sẽ bắt đầu.
Lúc này đã khoảng năm giờ, mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn chậm rãi trôi. Trong cơn gió thu xào xạc, lá thu vi vu rơi xuống, người đi ở giữa có một loại lãng mạn rất đặc biệt.
Đi một lúc, Lâm Uyển dừng lại.
Lục Chính Đình cũng dừng lại nhìn cô: “Sao thế?”
Lâm Uyển: “Anh mệt rồi, nghỉ một lúc đi.”
Đôi chân anh cũng không thể dùng sức, chỉ đơn thuần dựa sức của hai cánh tay và nửa người trên, đi cũng rất mệt, còn chưa đến nhà khách, trên mặt anh đã thấy mồ hôi.
Lục Chính Đình muốn nói mình không mệt, nhưng nhìn thấy bộ dáng quan tâm của cô, lại gật đầu.
Lâm Uyển vỗ ngựa kêu nó đi dạo gần đây, đừng đi xa quá, còn cô thì lại dìu Lục Chính Đình đến bên đường tìm một tảng đá, rồi ngồi xuống nghỉ. Cô lấy khăn tay đưa cho anh lau mồ hôi, rồi lại mở bình nước nóng uống.
Lục Chính Đình nhận lấy, khăn tay của cô mang theo khí tức của cô, có hương thơm nhẹ nhàng, anh cầm không dùng mà là xắn tay áo lau mồ hôi.
Lâm Uyển liếc nhìn anh mà cười, có khăn tay không dùng còn muốn dùng tay áo, quần áo cũng không thể lập tức giặt, anh cũng thật thú vị.
Hai người đang dùng cách thức đặc biệt để giao tiếp, Lâm Uyển nghe thấy Ôn Nhu phát ra tiếng kêu, cùng với đó truyền tới giọng nói của đám đàn ông.
“Ôi, ngựa ở đâu ra thế này, đẹp quá!”
“Có phải là từ bên bộ phận vận chuyển chạy ra không? Nếu như không có người lấy thì tôi sẽ dắt về.”
“Cậu nhìn con ngựa đó có yên này, không phải loại thồ hàng đâu, là ngựa để cưỡi đó, chắc chắn là từ chỗ vận chuyển rồi.”
“Quan tâm làm gì, cho tôi cưỡi mấy ngày rồi lại nói sau.”
Hồ Hướng Dương kéo dây cương muốn cưỡng chế lên ngựa, tuy Ôn Nhu ngoan ngoãn nhưng không có nghĩa nó không biết nổi nóng, ngay khi cậu ta leo lên trên, nó đột nhiên kêu lên, sau đó hai vó trước giương lên, trực tiếp quăng Hồ Hướng Dương xuống.
“Ui da…” Hồ Hướng Dương bị quăng xuống đất, đau đến trực tiếp kêu ui da.
Ôn Nhu chạy hai bước lên, đôi mắt to trừng bọn họ, hừ mũi rồi bất chợt chạy bước nhỏ rời đi.
Hồ Hướng Dương: “Ôi, các cậu thấy nó không, vừa rồi có phải nó coi thường tôi không?”
Ánh mắt đó rõ ràng là đại diện cho khinh bỉ, vô cùng có thần.
Mấy bạn học của cậu ta bật cười ha ha: “Ngay cả ngựa cũng khinh bỉ.”
Hồ Hướng Dương nổi lên tính bướng bỉnh: “Tôi không tin, đuổi theo cho tôi.”
Cậu ta chạy theo Ôn Nhu, thấy nó đang ở bên đường tản bộ một cách nhàn nhã, cũng không chạy lung tung, cậu ta mới đắc ý xông tới: “Tao xem mày còn chạy đi đâu.”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận